Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:13
Lượt xem: 36
“Còn biết đường về à?” Ứng Hứa Huy cau mày không vui nói.
Nếu cái giọng này ở trong gia đình khác thì đúng là lời mở đầu của người cha nói với thằng con bất hiếu.
Ứng Yến cau mày, nắm vai của Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu muốn ra ngoài: “Vợ à, chỗ này không chào đón chúng ta, để anh nhìn thử xem nhà nào có thể thu nhận…”
“Đứng lại! Rốt cuộc anh là cha hay tôi là cha? Nói anh có một câu là anh không vui rồi à?” Mặt của Ứng Hứa Huy tái xanh, nhưng đành phải hạ giọng: “Lúc đầu tôi muốn cho anh xuống nông thôn à? Mặc dù mấy năm nay tôi không chạy chọt để anh về nhà.
Đó là vì tình hình ở đây hỗn loạn nên cho anh về đó, để không bị ảnh hưởng. Điều kiện ở nông thôn hơi cực nhưng không có nhiều chuyện lo lắng, lục đục với nhau.
Lần này anh cứ yên tâm ở nhà, còn lại cứ để tôi sắp xếp, đừng có về nữa.
Nhưng chỉ có một thứ, anh bớt bớt cái tính công tử bột đấy chút đi. Không có ông ngoại của anh, cha anh là tôi đây cũng chỉ là một tên lâu la mà thôi, ở thủ đô cũng không có quyền lên tiếng gì cả. Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi không biết tin gì cả, anh sẽ bị khép tội ngay. Biết không hả?”
Ông ta tình ý sâu xa dặn dò một hồi.
Ứng Yến né người, sức nặng của cả thể gần như là tựa vào người Kha Mỹ Ngu, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi cũng có vài yêu cầu. Thứ nhất, đừng để con ch.ó con mèo nào kiếm chuyện với tôi và vợ tôi. Thứ hai, tôi và vợ tôi sức ăn nhiều, nếu không chuẩn bị cơm nước cho tầm bảy tám người đàn ông khỏe mạnh, cũng phải chuẩn bị cho năm sáu người, để chúng tôi lưng bựng.
Thứ ba, đợi tôi nghĩ xong rồi nói sau.”
“Anh.” Ứng Hứa Huy trừng mắt: “Ý của anh là gì? Con bé là vợ của anh?”
“Đương nhiên, ông làm chẳng xứng đáng làm cha lắm. Bây giờ tôi cũng hai mươi ba tuổi rồi, không nên có vợ có con có giường ấm à? Ông có một đống tình nhân nhưng tôi lại không thể tìm một người biết quan tâm chăm sóc ở nông thôn sao?”
Kha Mỹ Ngu bị cơ thể cao lớn của Ứng Yến che kín.
Ứng Hứa Huy chẳng nhìn thấy cái vạt áo, chỉ có thể cắn răng rèn sắt không thành thép nói: “Anh tưởng ông ngoại vẫn anh còn sống à? Tất cả mọi người đều cưng chiều anh à? Đến khi anh ở thủ đô nửa năm một năm gì đó thì chắc chắn sẽ hối hận vì lập gia đình sớm!
Bề ngoài của anh không tệ, còn là cháu ngoại nhà họ Tần, có thể tìm được người yêu tốt ở thủ đô. Mượn nhà người yêu của anh, nếu anh không muốn trở về cuộc sống mọi người vây quanh như trước đó cũng được nhưng cũng sẽ không bị bất cứ người nào xem thường và loại trừ.
Với tính tình kiêu ngạo của anh, chẳng ai muốn nâng đỡ anh…”
Ứng Yến giễu cợt, cắt ngang mấy câu lải nhải của ông ta: “Cực khổ thế nào tôi đã từng trải qua ở nông thôn rồi, còn sợ miệng lưỡi của người khác à?
Người tôi thừa nhận là cả đời. Tốt nhất ông đừng giở trò với vợ của tôi. Nếu không, ông chắc là biết tính tình của tôi rồi, tôi thà liều cái mạng quèn này với ông!”
Ứng Hứa Huy hít sâu một hơi, nói với bản thân là chắc chắn phải dỗ tiểu tổ tông này trước liên tục, đợi đến khi lấy đồ của nhà họ Tần được hoàn trả tới tay rồi nói sau.
Có tiền mở đường, yêu ma quỷ quái gì đó còn không tạo thuận lợi?
Ông ta bất đắc dĩ nói: “Được, mới về nhà đã đòi sống đòi chết! Hai đứa yên tâm ở đi, nhà họ Ứng thiếu gì hai cái bát hai đôi đũa?
Mấy ngày này anh đừng làm chuyện gì gấp, rảnh thì đi chơi với mấy người bạn cũ đi. Vị này là…”
“Tiểu Kha.” Kha Mỹ Ngu thẳng thắn nói.
“Ừ, chắc Tiểu Kha sống không quen, ở nhà làm việc nhà giúp mẹ chồng con trước đi, làm quen với chợ và cửa hàng xung quanh. Lát nữa kêu mẹ chồng con chỉ một vài thứ kiếm tiền, tiền kiếm được con cứ giữ lại là được.”
Ứng Yến chìa tay ra: “Trước kia chúng tôi đi chơi đều là tôi trả tiền. Bây giờ trên người tôi không có một đồng nào, ông xem cho tôi một ít đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-281.html.]
Ứng Hứa Huy vuốt ngực, nói với bản thân thả con tép bắt con tôm. Chỉ có thể móc một xấp tiền giấy từ trong túi ra. Ông ta còn chưa đếm kỹ thì đã bị Ứng Yến duỗi tay lấy sạch.
“Ôi, đây là tiền ăn uống một tháng của chúng ta đấy…
Tôi nói này ông già, đừng có ý kiến với tôi, tôi đi ăn ở Hoàng Hạc lâu, xem phim, chơi trượt patin, không cần tiền sao? Ông là con rể nhà họ Tần, đừng nói với tôi chỉ có mấy đồng tiền lương gì đó. Gốc gác ông thế nào tôi nhắm mắt cũng có thể nói được gần hết.”
Ứng Hứa Huy vô thức nhìn Lưu Tiểu Sơn, sau đó trán toát ra mồ hôi, nhìn trời nhìn đất giả bộ như không nghe thấy gì cả.
“Tùy anh, có điều ngày nào cũng phải về nhà ăn cơm tối, ngủ! Dù sao chúng tôi cũng là một trong số ít người thân của anh còn sống trên đời này, đừng có quậy nhau giống như kẻ thù.”
Nói xong ông ta chắp tay sau lưng đi tới ghế salon, cầm báo lên xem.
Lưu Tiểu Sơn vội vàng chào rồi chạy mất.
Ứng Yến nắm chặt vai của Kha Mỹ Ngu về phòng trước.
Quả thật là nhà hướng sáng, còn có cái sân thượng nhỏ. Dù lúc nãy có thông gió rồi nhưng bên trong vẫn còn mùi của hẹ, tỏi, hành tây chưa tan…
Kha Mỹ Ngu nhìn Ứng Yến một cái, vung tay lên, đọc Thanh Trần Quyết, cả phòng cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Thay ga trải giường và vỏ chăn mình mang tới, chất đống những thứ không thuộc về mình ở đối diện cửa.
Cô lại cười khẽ gõ mười ngón tay, trong lòng mát mẻ ngay, còn có mùi hoa cỏ ẩm ướt thoang thoảng, làm cho người ta cảm thấy tràn đầy thoải mái.
Ứng Yến ôm eo cô, cười nói: “Xem thử đây là nàng tiên ốc nhà ai, sao lại giỏi giang thế này? Có điều…” Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc: “Em, Vân Bảo Nhi và Hắc Bảo Nhi, ngoại trừ lúc ở bên cạnh anh thì đừng lộ ra trước mặt người khác biết không?”
Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục: “Em có ngốc đâu, biết ai có thể ký thác được. Bí mật như thế đương nhiên càng ít người biết thì càng tốt chứ.”
“Mặc dù những thứ pháp thuật này tiện lợi nhưng cứ ít dùng thì tốt hơn. Dù sao khi đã dùng thì trong chắc chắn sẽ còn sót lại trong không khí. Nếu gặp phải đồng đạo chắc chắn là phiền phức to!” Ứng Yến rất sợ cô không cẩn thận, nhắc nhở cẩn thận.
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, đúng thế, tỉnh N đã ồn ào thành chiến trận lớn như thế rồi, huống chi thủ đô là chỗ nhân tài ẩn dật, không biết có chuyện gì đang đợi mình.
Nói sau, cô không biết gì về người bày trận kia cả.
Lúc đó còn không chế được quỷ tộc Vân Bảo Nhi!
Phía sau cánh cửa lớn đóng kín, Ứng Yến lục một cái ra một cái rương vuông vắn: “Đây là đồ trả về cho nhà họ Tần, giao cho em giữ.”
Kha Mỹ Ngu tò mò nhận lấy, dùng chìa khóa mở ra. Bên trong chỉ có một thứ duy nhất, là giấy tờ nhà đất được đăng ký lại theo kiểu mới nhất!
“Nhiều thế à?” Cô hơi lạc giọng, nhà họ Tần chắc chắn không thể chỉ có một loại tài sản là giấy tờ nhà đất. Hèn chi Ứng Hứa Huy kêu con trai hờ tới, dỗ tiểu tổ tông.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vợ à, xem ra em hiểu sai chống thời nhà Thanh, thời kỳ dân quốc và nhà Tần đầu tiên rồi. Mặc dù nhà họ Tần trải qua thời kỳ đất nước hỗn loạn nhất, ông ngoại anh cũng là quan lớn tẩu tán tài sản nhưng mà nhà họ Tần cũng để lại rất nhiều tài sản.
Ông cụ rất khôn khéo, chọn ngoài mặt chọn người quyên tặng hơn một nửa giấy tờ nhà đất.
Ông ấy cho thoải mái, thanh thế to lớn, cũng cản trò mờ ám của một ít người lòng dạ khó lường.
Dùng nhiều thứ như thế, giữ lại một góc bên cũng được mà.
Dù sao tài sản của nhà họ Tần đều là do gia chủ từng đời dày công kinh doanh mở rộng thêm.”