Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:21
Lượt xem: 35
Ứng Hứa Huy với Ngải Ngọc Phượng nhìn nhau, lắc đầu cắn c.h.ế.t cũng không nhả, nói tất cả đều giao hết cho tổ chức rồi.
“Cha cháu với dì bây giờ đều là người ăn cơm nhà nước, không thể biết pháp còn phạm pháp, chắc chắn tất cả đồ của tư bản đều đã được giao lên.”
Ứng Yến xòe tay, không để ý đến họ: “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai, muốn lừa kéo cối xay thì phải cho nó ăn chứ. Vợ tôi ăn mặc không đẹp, tôi không có mặt mũi đưa cô ấy ra ngoài đâu.
Như thế chẳng phải để mấy người kia cười nhạo tôi với vợ tôi sao? Mặt mũi của tôi biết để vào đâu?”
Ứng Hứa Huy khổ tâm ra bày tỏ bây giờ tình hình căng thẳng, đừng so đo mà.
Ứng Yến nghe không hiểu, anh lạnh lùng xòe tay ra, khi Ứng Hứa Huy với Ngải Ngọc Phượng nói đến miệng đắng lưỡi khô, anh thu tay về, vươn vai: “Haiz, mệt quá, đúng lúc có thể kéo vợ ngủ một ngày...”
Ứng Hứa Huy dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngải Ngọc Phượng, tốt xấu gì thì cũng phải lấy chút đồ ra an ủi cụ tổ này đi.
Ngải Ngọc Phượng bất đắc dĩ, nghiến răng lấy vòng tay bằng ngọc ra.
Ứng Yến cười nhạo: “Bố thí chút đồ đểu này, dì định cướp hết đồng đồ cưới của mẹ tôi phải không?
Tin hay không tùy cậu, sau này tôi sẽ kiện mấy người lên tổ chức.
Yên tâm đi, tôi cũng không phải người không biết điều, trả về chín phần mười là được.
Nếu như mấy người không nhớ rõ, tôi có thể nhắc lại danh sách đồ một lần.”
Ứng Hứa Huy và Ngải Ngọc Phượng run rẩy, tức giận, bọn họ còn chưa mới được chút đồ tốt nào mà đã phải bỏ ra không ít.
Ứng Hứa Huy nghiến răng, quay người lấy một hộp trang sức ra, nhét vào trong tay anh: “Chỉ có từng này thôi, tin hay không tùy con, nhà cũng chỉ như vậy, có thể giấu được bao nhiêu đồ? Vì chuyện này mà cả ngày hai chúng ta đều hốt hoảng hãi hùng.”
Ứng Yến mở ra nhìn, số lượng không nhiều nhưng chất lượng rất tốt, e là hai người này cố tình chọn đồ tốt ra, để trong nhà chơi.
Anh cũng không muốn ép người vào đường cùng, anh cười nói: “Thế này mới phải chứ, vừa nãy đưa sớm chút là được rồi, đỡ phải suýt nữa vạch mặt nhau ra.”
Bỏ lại hai người tức tròn người, Ứng Yến vào phòng, đưa cái hộp cho Kha Mỹ Ngu: “Đồ của mẹ ruột anh đấy, có điều chắc chắn đã bị người phụ nữ kia đeo rồi, em cất đi trước, sau này anh sẽ chọn đồ tốt cho em.
Trong bảo tàng có không ít ngọc thạch cực phẩm, còn có vàng, bạc nguyên chất, cũng có thể thiết kế theo sở thích của em.”
Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ mở ra nhìn, hộp nữ trang không lớn lắm, trang sức vàng, bạc, ngọc bên trong đặt thành bộ, mỗi loại đều có phẩm chất thượng hạng, có thể làm thành vật gia truyền.
Có điều cô cũng là con gái nhà giàu, nhìn thì thấy lạ lẫm thôi chứ cảm xúc không d.a.o động mấy, dù sao cô cũng là người có một xấp giấy tờ nhà đất dày cộp cơ mà.
Ngày hôm sau người trong nhà đi làm, đi học, chỉ còn lại Ứng Yến, Kha Mỹ Ngu và Ứng Giai Văn mới tốt nghiệp cấp ba đang đợi chia công việc.
Mặc dù tối qua đi dạo nhưng bọn họ quay về cũng mới chỉ chín giờ thôi, lúc đi ngủ cũng mới mười giờ nên bảy giờ hơn thức dậy, không thấy buồn ngủ chút nào.
Cầm phích nước nóng vào nhà vệ sinh tắm rửa qua qua xong, Kha Mỹ Ngu bôi toner, dưỡng ẩm với kem nền, búi tóc lên, đổi sang chiếc váy dài tay ngắn hoa nhí màu trắng, giày trắng, cả người tràn đầy trẻ trung, sành điệu.
Ứng Yến mua đồ ăn sáng, có sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, bánh ngọt, tất cả bày đầy nửa mặt bàn.
Vợ chồng hai người ăn cơm xong thì dắt tay nhau ra cửa, cánh cửa phòng vừa khép lại, Ứng Giai Văn đã thò đầu ra nhìn, không thấy ai, cô ta vội xách túi rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-286.html.]
Ứng Yến kể cho Kha Mỹ Ngu nghe về chuyện ở thủ đô khi trước, ký ức theo dòng thời gian từng chút hiện lên, một là anh muốn vợ hiểu mình hơn, hai là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô.
Bọn họ vừa tới thủ đô, còn chưa có phương tiện giao thông, trước đây ở thành trấn nhỏ, kể cả là tỉnh thành thì họ cũng chỉ loanh quanh gần trường đại học, còn có thể đạp xe đạp nữa.
Nhưng đến nơi này rồi, công dụng của xe đạp giảm đi hẳn.
Giống như hôm nay vậy, bọn họ phải tới nơi tóc xoăn hẹn tụ tập.
Trước đây khi Ứng Yến chưa rời khỏi thủ đô, bình thường ăn cơm, một đám người sẽ tụ hội ở cung văn hóa gần bốn đại viện.
Từ nhà họ Ứng đến cung văn hóa cần phải đi qua một phần tư thành phố, ngồi phương tiện công cộng cũng hết cả tiếng đồng hồ, còn phải chuyển tuyến một lần.
Xe công cộng cũ nát, bề ngoài còn có vết sắt rỉ do lớp sơn bên ngoài bị bong ra, trong lúc đi, cửa xe rung bần bật. Đây là phương tiện giao thông duy nhất nên trên xe rất đông người, trời nóng, mọi người chen chúc nhau, hơn nữa mùi hương nồng nặc, có mùi bánh hẹ chiên, bánh bao thịt, mùi hành tỏi, mùi mồ hôi, mùi chân thối, miệng thối, còn có cả mùi người say xe nôn mửa ra.
Có thể nói ngồi xe công cộng một lần là thêm một lần bị dằn vặt.
Đứng ở trạm chờ xe, nhìn thấy tình hình kia, lại thêm ngửi thấy cái mùi kia nhàn nhạt bay ra, Kha Mỹ Ngu nói thế nào cũng không chịu ngồi.
Ứng Yến cũng không muốn, lần này đến để quậy phá, hành hạ đám người kia chứ không phải để mình với vợ bị hành.
Vì thế anh gọi một cuộc điện thoại, chưa được bao lâu thì một thanh niên mặc đồ công nhân trên dính dầu nhớt phi xe mô tô ầm ầm lao đến.
Nhìn thấy họ từ xa, người kia vui vẻ múa tay.
Nhảy xuống xa, cậu ta cười hì hì muốn ôm Ứng Yến.
Ứng Yến chê bai đá người kia ra, nhưng vẻ mặt nhẹ nhõm hơn, lại còn xen chút vui mừng và thích thú: “Nhóc con này đúng là càng ngày càng bẩn thỉu, bao nhiêu năm không gặp, sao không sửa soạn một chút rồi mới tới gặp anh?”
“Không phải em háo hức không kịp đợi sao?” Thanh niên kia cười xoa đầu: “Các anh em nghe lời anh, nghiêm túc tìm một công việc ổn định, ngóng trời ngóng đất ngóng Cửu gia quay về.
Đây là chị dâu sao? Chào chị, em là Phương Tấn Nguyên.” Cậu ta nhìn Kha Mỹ Ngu rồi lại nhìn Ứng Yến, cười càng rạng rỡ hơn: “Anh, em không làm phiền hai người đấy chứ. Cứ chơi thoải mái vài ngày đi, đợi khi nào có thời gian, anh em ta gặp nhau một bữa.
Con xe này em lái chơi chơi thôi, lúc anh em không có chuyện gì làm thì dùng đồ cũ lắp ráp lại. Anh đừng thấy nó thô sơ hoặc các linh kiện được lấy từ nơi khác, chất lượng nó tốt lắm đấy, bền bỉ, đủ mã lực, nhanh nhẹn!”
Nói rồi cậu ta ném cho Ứng Yến một chùm chìa khóa: “Mũ bảo hiểm của chị dâu ở trong cốp xe, đồ mới đấy.”
“Cảm ơn nhé, vậy anh đi trước đây.” Ứng Yến không hề khách sáo: “Hôm khác anh tìm em làm một chiếc xe máy. Xe hơi bắt mắt quá, xe máy thì tạm chấp nhận được.”
Phương Tấn Nguyên cười gật đầu. Cậu ta nhìn Cửu gia trước nay chưa từng nặng lòng vì con gái đích thân lấy mũ bảo hiểm, cẩn thận đeo lên đầu cô mà mặt dại ra.
Xe mô tô màu xanh lục quân, đầu xe còn có kính chắn gió, đây là lần đầu Kha Mỹ Ngu ngồi xe mô tô thế này, cô thấy rất mới mẻ.
Ứng Yến cười nói bám chắc rồi khỏi động phóng vọt đi.
Bên tai là tiếng gió vù vù, tiếng động cơ cũng không hề nhỏ, hai người đội mũ bảo hiểm nên cơ bản là trên đường, không ai nói lời nào.
Kha Mỹ Ngu nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ.
Lúc trọng sinh, cô đến nơi nào cũng có cảm giác thời đại rất nồng đậm.
Nhất là ở thủ đô, trước đây không ít lần cô ngồi máy bay đi tới đi lui, trong ký ức của cô thủ đô rực rỡ, mới mẻ, đủ mọi dạng người đi tới đi lui, xe cộ tấp nập, nhưng bây giờ chưa có nhiều tòa cao ốc, xung quanh vẫn hoang sơ, sạch sẽ, mọi người đều trắng, đen, xanh, xám, thỉnh thoảng mới thấy một đóa hoa tươi mới nhô lên khỏi mặt cỏ cũng đủ để thu hút ánh nhìn của cả con phố.