Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:23
Lượt xem: 33
Nhanh như chớp, Ứng Yến đã dừng xe lại trong một góc của đại viện.
Cung văn hóa – sân chơi giải trí thuộc về đại viện cũng chỉ là một toàn nhà hai tầng có diện tích khá lớn, phía trước được thiết kế không ít không gian trống và thiết bị tập thể dục.
Đã có không ít mô tô màu sắc lấp lánh, vẻ ngoài độc đáo dựng ở đó.
Có người ngồi trong xe nhìn thấy Ứng Yến đến thì vội cười chào hỏi, vỗ vai anh nói: “Ứng Yến! Lâu lắm không gặp, cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Không phải vậy sao, có mấy người bước từ cửa vào đều có cùng suy nghĩ như thế.
Năm năm không gặp, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều thay đổi rất nhiều.
Nói một cách chính xác thì là tình hình thủ đô mỗi ngày một khác, không có ai sống thoải mái, mối quan hệ thuần túy lúc đầu cũng dần dần trở nên phức tạp vì có quá nhiều lợi ích, nhưng chỉ có mình Ứng Yến trốn ra, mặc dù người đã quay về, mất đi hậu thuẫn ngày xưa rồi nhưng dáng vẻ phóng khoáng, không để ý gì, không sợ trời, không sợ đất không hề giảm bớt.
Ứng Yến thản nhiên gật đầu, chào hỏi mọi người xong thì ôm vai Kha Mỹ Ngu tiến vào.
Trong phòng có có người ngồi im không động đậy, thấy anh đến thì nhếch môi lười biếng chào hỏi một tiếng.
Mấy người đi cùng có tâm trạng khá vi diệu, họ có cảm giác dejavu nhưng vị trí đã bị đảo ngược.
Ứng Yến nhìn một vòng, không khác mấy so với những gì tối qua anh đoán rồi kể cho Kha Mỹ Ngu.
Hóa ra mười người kết bái anh em, trừ anh ra, thì mấy người kia chia thành ba phe rồi.
Một phe là trung tâm quyền thế, cũng là ba người ngồi im là lão nhị, lão thất và hai người có cơ cấu lớn mà họ kéo đến.
Một phe là bốn người lúc trước anh gặp ở Hoàng Hạc Lâu là lão tam, lão ngũ, lão bát, lão thập, vị trí của không cao không thấp nhưng vẫn là người nằm ngoài tầm với của rất nhiều người thủ đô.
Một phe nữa là những người dựa vào bản lĩnh của mình lăn lộn thành công, bối cảnh không tệ, ví dụ như lão đại, lão tứ, lão lục.
Hai phe trước hào hứng xem vẻ mặt không cam tâm, xấu hổ, tự ti của Ứng Yến, còn thích bày ra vẻ mặt cao ngạo của mình trước mặt Ứng Yến.
Trước đây họ còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, nhà họ Tần địa vị hiển hách, bọn họ đi theo, cung phụng Ứng Yến nhưng ai mà không muốn thay thế anh, trở thành cái người được mọi người vây quanh.
Hơn nữa những nhà trong đại viện so đo nhau gay gắt, dần dần đám trẻ con cũng bị ảnh hưởng, theo năm tháng, họ lớn dần lên suy nghĩ cũng nhiều hơn, tình cảm chưa từng trải qua mài giũa ban đầu đương nhiên cũng biến chất.
Còn phe sau không dựa vào gia đình, chỉ tự nỗ lực, bản thân có ý chí kiên định, mục tiêu rõ ràng là tích cực hứng lên nên về phương diện này, suy nghĩ của họ cũng đơn giản, họ nhớ Ứng Yến ngoại trừ hào quang thì anh còn có ơn ra tay trợ giúp các anh em khác.
Có điều người nào có thể cắt đứt liên hệ, người nào phải qua lại thân thiết, Ứng Yến không hề để lộ ra, anh chỉ ghé sát vợ mình, cười nhẹ nhàng rồi chỉ từng người cho cô xem.
Không hề có cảnh tượng nhiệt tình như những gì người khác tưởng tượng.
Một đám người nhìn nhau, đột nhiên thấy chẳng còn gì thú vị nữa, tóc xoăn vỗ tay: “Này các anh em ơi, chúng ta ngồi không thế này cũng chẳng thú vị gì, chi bằng ra ngoài dạo một vòng?”
“Trời nóng thế này, đi được đến đâu? Chiều tối mới náo nhiệt, bây giờ mà đi ăn cơm trưa thì lại sớm quá.” Hoàng Chi Vinh xoa cằm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-287.html.]
Bởi vì Ứng Yến kiên trì mang theo người nhà nên trong phòng, ngoại trừ mười anh em kết nghĩa ra, còn những người khác nữa mà những người kia Ứng Yến không hề quen biết.
Một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi nữa, mặc chiếc quần yếm màu vàng, áo sơ mi trắng cổ xếp nơ da dẻ trắng trẻo, mặt mày tinh tế cười nói: “Tôi biết một nơi đấy, chỗ đó có điều hòa, rất mát mẻ.”
“Ngoại trừ bệnh viện với phòng làm việc của ông lớn ra, tôi chưa nghe nói đến nơi nào có thể cho chúng ta vào hưởng ké điều hòa cả.” Có người nói.
“Tôi cũng nghe ngóng được từ chỗ cha tôi thôi.” Cô gái kia mím môi cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bối Bối, cô mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa. Cha cô làm trong bộ ngoại giao, tin tức có được đều là chuyện liên quan đến khách nước ngoài. Bọn họ có đãi ngộ tốt, có điều hòa cũng là chuyện có khả năng, nhưng mà nơi đó chúng ta có thể tùy ý đi vào sao?” Hoàng Chi Vinh hiếu kỳ hỏi.
“Khoảng thời gian trước có trào lưu một loạt người ở nước ngoài ủng hộ xây dựng đất nước, những người kia trước đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà phải đi tha hương cầu thực, bây giờ muốn về nước, nhân cơ hội báo đáp tổ quốc.”
Nghe cô ta nói đến đây, tất cả mọi người đều gật đầu, đúng là khoảng thời gian trước các tờ báo lớn đều nói đến chuyện này.
Lúc trước trong nước biến động, rất nhiều người bất đắc dĩ phải rời bỏ quê hương, trong đó có không ít người đứng đầu trong các ngành nghề. Hơn nữa có vài người trẻ rời đi cùng người lớn, ở nước ngoài được tiếp thu nền văn hóa đi đầu cũng muốn mang kiến thức mình học được về phát triển Hạ Hoa.
Không biết những người ở hiện trường có toan tính gì nhưng đối diện với tổ quốc, họ vẫn bừng bừng nhiệt huyết, dỏng tai lên nghe.
“Cha tôi nói khoảng thời gian này sẽ có một vài người về dò đường trước, tổ chức chúng ta đương nhiên vô cùng hoan nghênh.” Cố Nhã Bối rất hài lòng vì hiệu quả câu chuyện mình tạo ra, cô ta nói tiếp: “Bọn họ được sắp xếp ở trong Quốc Công Quán cũ, nghe nói trưa nay nơi đó sẽ mở hội đấu giá từ thiện.
Mấy người biết đấy, người nước ngoài rất thích kiểu tụ tập như thế, họ cũng thông qua tụ hội này mà ký được rất nhiều hợp đồng hợp tác.
Tổ chức đã phá lệ cho phép họ giữ thói quen sinh hoạt trước đây dưới tiền đề là không được quá giới hạn. Chúng ta có thể đến đó để mở mang kiến thức, quen biết thêm vài người bạn.”
Hoàng Chi Vinh không nhịn được hỏi: “Hội đấu giá từ thiện này không phải ai cũng có thể tham gia đúng không?”
Lão nhị cười nói: “Nếu Nhã Bối đã mở lời, chắc chắn là cô ấy đã có cách dẫn chúng ta vào rồi.”
Cố Nhã Bối gật đầu: “Trong hội từ thiện này có rất nhiều đồ, tiệc tùng, hội đấu giá, biểu diễn,... đều có người phục vụ mà. Là sinh viên của đại học ngoại ngữ thủ đô l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, lý lịch của chúng ta không có vấn đề gì, chúng ta có thể đổi với họ.
Không biết mọi người có muốn tham gia không.”
“Sao lại không muốn chứ.” Tóc xoăn cười hí hí: “Sinh viên của đại học thủ đô đều đi, chúng ta làm phục vụ, không phải cũng thành sinh viên rồi sao?”
Lúc học cấp ba, họ đều nghịch ngợm nên sau khi tốt nghiệp xong thì lần lượt tham gia công việc. Suy cho cùng gia cảnh họ cũng không bình thường, không cần giống như những người bình thường khác, phải dựa vào thân phận sinh viên công nông binh để tìm công việc.
Vì thế ở đây gần như tất cả mọi người đều không phải sinh viên đại học.
Lão thất cười nhạo: “Anh chỉ có cái mác bên ngoài, Bối Bối người ta mới đường đường chính chính là sinh viên!”
Cố Nhã Bối cười ngượng ngùng: “Sinh viên gì chứ, đấy là tôi gặp thời thôi, nếu như mấy người học muộn hơn vài năm thì cũng có thể thi hết lên đại học.”
“Nhưng mà...” Tóc xoăn nhíu mày nhìn hai vợ chồng Ứng Yến: “Không biết lão cửu với em dâu có thể vào không?”
Không đợi mấy người lão đại nói chuyện giúp mình, Ứng Yến đã nhếch môi: “Sao lại không thể, một người là thanh niên trí thức ủng hộ kiến thiết, một người là cháu gái của cựu binh chăm chỉ làm việc, mặc dù không thể so sánh với người có cơ cấu như mấy người nhưng cũng là những đồng chí tốt vừa hồng vừa chuyên, một lòng nhiệt huyết muốn báo đáp tổ quốc!”
Lão thất không nhịn được cười nhạo: “Ha ha, lão cửu, cũng chỉ có em mới nó thể nói thân phận của hai loại người đầy hùng hồn như thế. Đúng, em nói đúng lắm.”