Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:14
Lượt xem: 32
Lúc lão Bát nhận được tin tức, liền cầm tiền của lão Ngũ đi quản lý mọi chuyện, xoa dịu các mối quan hệ rồi mới vận chuyển hàng hóa đến thủ đô.
Thậm chí họ còn liên lạc với nhà máy dệt may, sau đó lấy danh nghĩa đơn vị thu mua để may quần áo trẻ em, rồi bán trong các cửa hàng bách hóa.
Có thể nói số tiền đầu tư sẽ tăng gấp bốn, năm lần, cho nên lão Ngũ không chỉ đầu tư toàn bộ vốn lưu động của mình mà còn tạm thời tham ô không ít tiền từ các dự án chung với tổ chức. Nghĩ rằng việc này sẽ được chuyển tiền rất nhanh và sẽ có thể kịp thời bịt được lỗ hổng đó lại.”
Ánh mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên hỏi: "Có phải hành động của chúng ta có thể hạ gục gia đình lão Ngũ không?"
Ứng Yến cong môi, "Lão Ngũ làm việc không ổn thỏa bằng ông già nhà anh ta, ngược lại thích tự mình làm mọi việc, việc gì cũng phải nhúng tay vào, tài chính trong nhà bị phân tán. Người làm ăn biết rất rõ, một khi chuỗi tài chính bị đứt đoạn thì sẽ là đòn trí mạng cho gia đình họ!
Không chỉ có anh ta, lão Tam, lão Bát và lão Thập, bây giờ tâm trạng của dân cờ b.ạ.c đang rất vui sướng, cho rằng mình rất có năng lực, tất cả các phân đoạn đều đã lo liệu thỏa đáng, vụ làm ăn này không có sai sót gì, hơn nữa lợi nhuận rất lớn, cho nên bọn họ đã đặt toàn bộ giá trị của mình lên.
Tuy ba nhà này không giàu có bằng nhà lão Ngũ, nhưng bọn họ sắp xếp rất khéo léo, lén lút mượn của người thân, bạn bè gần hết, chỉ chờ sói trắng tay không* mà thôi.
*Sói trắng tay không ám chỉ những kẻ lừa để mà không phải đầu tư bất cứ khoản nào.
Kiếp trước Kha Mỹ Ngu đã đi theo và làm không ít chuyện bẩn thỉu cùng đại lão.
Cô đảo mắt, dán bùa hóa hình lên hai người, bọn họ biến thành một đôi vợ chồng trung niên.
Hai người đứng ở ngoại ô thành phố, chặn một chiếc xe tải chở hàng và xuống xe ở bên phải thành phố Thiên Cơ trên đường đến thủ đô.
Đám người lão Ngũ cực kỳ để tâm đến vụ làm ăn này, đê bảo đảm không có sai sót gì xảy ra, lão Tam đích thân áp giải lô hàng, hơn nữa còn yêu cầu các tinh nhuệ trong đoàn đi theo mình. Chỉ với một câu cơ mật cũng đủ để khiến nhóm người coi nhiệm vụ áp giải này bằng cả mạng sống của mình, hơn nữa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì với người khác.
Xong việc lão Tam sẽ chia một ít lợi nhuận nhỏ gộp với tiền thưởng của bọn họ.
Đêm hè đặc sệt như tơ lụa mịn màng quấn lấy ánh sáng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua làn sáng mờ nhạt.
Mười chiếc xe tải lớn liên tiếp chạy chậm rãi trên đường lớn.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến đã chờ rất lâu.
Ứng Yến cầm một nắm đá trong tay ném qua đó, một chiếc xe phía trước bị va đập mạnh, một nửa lốp xe bị xì hơi. Tài xế phải dừng xe lại để kiểm tra.
Lão Tam có chút bực bội, không hiểu sao hoảng loạn trong lòng, anh ta chỉ huy xe phía sau vượt qua từ bên cạnh.
Có điều chiếc xe thứ hai vừa đi song song với chiếc xe thứ nhất, lốp xe cũng bị xì hơi và không thể di chuyển.
Đây không phải con đường duy nhất đến thủ đô, lão Tam cắn răng bảo những chiếc xe phía sau chạy ngược đến ngã rẽ, đi đường vòng.
Lão tam trầm giọng bảo mọi người đề phòng, hai chiếc xe đồng thời dừng lại vì bị xịt lốp, chuyện này quá mức trùng hợp.
Sao những chiếc xe tải phía trước đi qua thì không sao mà hai cái xe này của anh ta lại không qua được?
Tài xế kiểm tra xong nói bánh xe bị đá nhọn đ.â.m thủng rồi, chuyện này không khỏi làm mọi người nghĩ nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-299.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời buổi này trị an rất tốt nhưng cũng chưa thể đạt được đến trình độ không nhặt của rơi trên đường, ban đêm không đóng cửa. Chạy xe đường dài, lại chở hàng hóa nặng, bên người ai mà chẳng có chút vũ khí.
Đề phòng lũ chặn đường nhưng Thiên Cơ cách thủ đô một tiếng đi đường, đoạn đường này nhiều xe qua lại, gần như không thể có người ngu ngốc ngồi canh ở đây.
Hơn nữa lần này bọn họ hành động rất bí mật, nếu không phải lão bát quen biết nhiều người bên trên thì cũng không thể có được tin tức để rồi kiếm chác được một mối làm ăn ngon như thế.
Có điều dù sao thì chuyện họ làm cũng chẳng vinh quang gì, không thể để bị tra kỹ, nên anh ta trực tiếp hạ lệnh cho tất cả xe quay lại, dùng dây thừng buộc hai chiếc xe kia vào hai xe khác để kéo đi.
Ứng Yến nghịch viên đá, lúc thần kinh của mọi người đều đang căng thẳng, anh nhìn Kha Mỹ Ngu, dán bùa ẩn thân và bùa tốc độ lên người rồi lặng lẽ nhảy lên nóc xe.
Mỗi chiếc xe đều có một tài xế và hai chiến sĩ đi theo, phía sau chất đầy hàng, dùng bạt và dây thừng quấn chặt chẽ, thậm chí bên dưới còn lót một lớp giấy để làm mờ đường nét cũng như cảm giác khi chạm vào của hàng hóa.
Sắc trời rất tối, ánh sáng của đèn xe không rõ lắm, chỉ có thể chiếu sáng được nửa mét đường đất phía trước.
Hai người đeo nhẫn không gian, mỗi chiếc nhẫn đều có không gian hai mươi mét vuông nhân sáu, tương đương với một trăm hai mươi mét khối.
Mười chiếc xe tải có diện tích sàn bằng tám mét vuông, cao khoảng hai mét, hai chiếc nhẫn không gian là có thể giải quyết xong chúng.
Hành động của họ rất nhanh, rạch một lỗ trên bạt, hai tay thò vào trong, chạm tới xấp vải, dùng suy nghĩ thu toàn bộ số hàng vào không gian.
Hai người cùng nhau gom góp, trong khi mọi người nhìn đường không rời mắt, bọn họ đã dùng một phút đồng hồ hoàn thành việc thu gom tất cả số vải.
Hai người lặng lẽ, khi rời đi, viên đá trong tay Ứng Yến cuối cùng cũng rơi xuống, lộc cộc vài cái, tất cả bánh xe đều bị thủng.
Lúc này cả người lão tam vã mồ hôi. Anh ta tự mình phát nhiệm vụ, ai ngờ lại gặp phải trở ngại, mười chiếc xe không cái nào có thể lái bình thường hơn nữa bánh xe bị hỏng ở mức độ nghiêm trọng, hoàn toàn không thể tu sửa, phải thay lại bánh khác mới có thể đi tiếp được.
Càng đáng sợ hơn là bọn họ phát hiện ra hàng hóa trên xe đã bất ngờ bốc hơi sạch...
Dù có là đàn ông mình đồng da sắt đi chăng nữa, nửa đêm gặp được chuyện này, cũng sẽ phải rùng mình.
Mười chiếc xe chở cả tấn hàng thật, sao có thể đột nhiên biến mất? Trừ phi có người làm!
Lúc này lão tam thực sự có cảm giác tuyệt vọng và khó tin như dấn thân vào địa ngục, nhất định anh ta gặp ác mộng chưa tỉnh, tất cả chuyện xảy ra đều đi ngược lại với khoa học.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến vội đến ngoại ô, thả xe mô tô vào không gian sau đó về nhà.
Thân hình hiện lên trong sân nhà, họ nhìn nhau, thở dài một hơi rồi mỉm cười.
“Anh nói xem liệu họ có liên tưởng chuyện này tới chúng ta không?” Kha Mỹ Ngu quay đầu hỏi: “Chúng ta không để lại chút dấu vết nào, khó mà đảm bảo họ sẽ không lấy đồ từ chỗ anh để bù vào phần khuyết thiếu. Dù sao thì một mình anh kế thừa số tài sản kếch xù của nhà họ Tần mà.”
Ứng Yến nghĩ gì đó, anh gật đầu: “Đây đúng là chuyện mà họ có thể làm ra.
Nhưng mà thủ đô không phải là nơi mấy người đó nói gì thì là như thế, anh sẽ để ý đến hành động của họ.”
Trời sáng bảnh, tóc xoăn lười biếng nằm trên giường, trong phòng mùi rượu nồng nặc bốc lên.
“Thằng nhóc này, đã kết hôn, làm cha người ta rồi, sao cả ngày vẫn chỉ biết uống rượu làm loạn? Uống bao nhiêu rượu rồi không biết nữa, mẹ nghe thấy nửa đêm nửa hôm rồi con còn nôn nữa.” Một người phụ nữ trung niên càm ràm bước vào phòng, kéo rèm cửa ra, chun mũi vội vàng mở cửa sổ cho thoáng gió.
Tóc xoăn che mắt, lẩm bẩm ngồi dậy, sau đó cười hì hì tỏ vẻ thần bí: “Mẹ, con trai mẹ là người làm chuyện lớn đó, sao có thể giống như lúc trước, chạy theo người ta quậy phá được?”