Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:48
Lượt xem: 105

Vẽ bùa một lúc, Kha Mỹ Ngu nghe thấy bốn tiếng hít thở trong phòng hai, lập tức móc hết những thứ đó ra rồi thay thế bằng nhiều loại hạt mình tiện tay hái được trên núi, chẳng hạn như hạt dẻ, quả óc chó, quả phỉ… loại nào cũng rất nhiều!

Nắm lấy đồ vật vừa móc ra, cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ chôn xuống dưới gầm giường phòng hai!

Bầu trời tối đen dần dần chuyển sang màu trắng, sương mùa thu bao phủ trời đất như một tấm màn mỏng nhạt.

Gần đây không được như trước kia, dù đang vào mùa nhàn việc nông, nhưng phải dựng nhà nên mọi người dậy khá sớm.

Bác gái cả theo thói quen mở mắt ra nhìn ánh sáng xuyên qua rèm cửa, sau đó mò mẫm sờ soạng bên gối, nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Con bọ ngái ngủ lập tức giật mình, vội vàng ngồi dậy lật tung khắp nơi.

"Làm cái gì đấy? Vẫn còn sớm mà, ngủ thêm tí nữa đi." Bác cả Kha mở một mắt, xoay người tiếp tục ngủ, lẩm bẩm nói: "Bà đúng là cái đồ khoe khoang, mở mắt ra liền ngắm đồng hồ, chẳng lẽ không nhìn thì thời gian không trôi sao?"

"Sống hơn nửa đời người không có đồng hồ, cũng đến đây rồi đấy thôi?"

"Không phải, cha nó à." Bác gái cả lo lắng sắp khóc: "Ông có động vào đồng hồ của tôi không? Tối hôm qua vẫn còn ở đây, sao ngủ một giấc lại mất rồi?"

"Bà ôm vào giường rồi mà?" Bác cả Kha không coi ra gì, mơ hồ đáp lại.

Bác gái cả nhấc hết chăn lên, đứng dậy lắc lắc nói: "Không có, tôi nhớ rất rõ, không lẽ nhà mình có trộm?"

Nghĩ lại chuyện hôm qua, bà ấy lập tức hoảng hồn.

Không có chăn đắp, bác cả cũng bị cái lành lạnh của buổi sáng đánh thức.

"Bà đừng vội, tìm kĩ đã, có khi lại quên ở đâu thì sao."

"Vậy ông cũng giúp tôi tìm xem, đây là đồng hồ Thượng Hải, cả ngày tôi không mang ra bên ngoài đâu."

Hai vợ chồng mặc quần áo vào, vén rèm bắt đầu lục tung các hộp, tủ để tìm đồ.

Phòng ba bên này cũng dậy sớm, bác gái ba vừa ngồi dậy đã nghe thấy có cái gì rơi từ trên giường xuống, tiếng vù vù trong không khí kia cực kỳ quen tai.

Bà ấy dán mắt nhìn qua, chỉ thấy một đồng bạc sáng loáng xoay tròn trên mặt đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cha nó ơi." Bác gái ba đứng dậy, cơ thể lắc lư hai cái, dựa vào cái bàn kêu lên: "Tôi, có phải tôi nhìn nhầm không? Tại sao đồng bạc nhà ta lại rơi trên mặt đất?"

"Không thể nào?" Bác ba Kha mở mắt, buồn cười nói: "Cái tính tham tiền này của bà đúng là đúc cùng một lò với mẹ, mỗi ngày càng keo hơn một chút, có phải hôm qua đếm rơi ra một đồng không?"

Bác gái ba vội vàng trèo lên giường, lục lọi đồ đạc của mình, càng lúc càng tệ hơn: "Đồng, đồng bạc của chúng ta mất ráo!"

Bác ba Kha cũng giật nảy mình, nghiêng người qua nhìn, hôm qua chính mắt ông ấy đã thấy vợ bỏ mấy đồng bạc vào.

Hai người vội vàng thu dọn giường chiếu, tìm khắp nơi, nói không chừng những đồng bạc khác cũng vương vãi ở đâu đó.

Lúc này nhà chính đột nhiên truyền đến tiếng mắng chửi sắc bén của bà cụ: "Đứa trời đánh nào lòng dạ đen tối thế không biết!"

Tất cả người lớn nhà họ Kha đều hốt hoảng chạy tới, ngay cả hàng xóm cũng có chút kích động kiễng chân đứng ở một bên tường sân thò đầu vào hóng chuyện.

Ông cụ mặc quần áo, trầm giọng nói với bác cả Kha đến trước: "Mẹ các con mất đồ, các con giúp đỡ tìm đi, đừng để bọn nhỏ biết, kẻo lại truyền đi linh tinh, bị mọi người cười chê!"

Bác cả Kha vội vàng quát trẻ con dừng trước cửa ra vào, sau đó mới quay người lo lắng hỏi: "Cha, mẹ cũng bị mất đồ sao?"

"Anh cả, nhà anh cũng…" Bác ba Kha giật mình há mồm, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.

Cha Kha trong lòng lộp bộp, nhanh chóng chạy ra đỡ lấy mẹ Kha, thấp giọng nói: "Bà mau về xem chúng ta có mất mát gì không? Mẹ, nhà anh cả và nhà anh ba đều mất đồ rồi!"

Mẹ Kha có chút bối rối, nhưng vẫn đi vào nhà đóng cửa lại, sau đó lục lọi tất cả đồ vật có giá trị, phát hiện hầu hết tiền trong rương đều đã biến mất!

Bà sợ đến phát run cả người, cơ thể lạnh toát nhanh chóng đếm đi đếm lại ba lần, quả nhiên thiếu hai trăm ba mươi chín đồng tiền!

Một nhà tám người bọn họ đã tiết kiệm hơn hai mươi năm, lại mất một lúc nhiều thứ như vậy…

Mẹ Kha thu dọn đồ đạc, loạng choạng bước ra, dưới ánh mắt sốt ruột của cha Kha, bà nghẹn ngào nói: "Cha nó ơi, chúng ta mất hai trăm ba mươi chín đồng tiền rồi!"

Cha Kha lập tức nghiến răng đập tường: "Ai to gan như thế, dám động đến cả nhà ông?"

Nói xong ông bảo mẹ Kha đi nấu cơm trước, còn mình quay người đi vào nhà chính.

Mọi người nói với nhau mình mất gì, sau đó nhìn về phía bác hai.

"Đừng có nhìn tôi, nhà tôi ngay cả chuột còn không thèm để ý, nhưng mà không biết tại sao, sau khi chia nhà xong, các anh em lại sẵn tiền như thế? Xem ra ai cũng tinh ý, chỉ có mình tôi vùi đầu làm việc, không biết lo cho gia đình riêng!" Ông ta cười giễu cợt nói.

Ông cụ Kha và những người khác không để ý đến ông ta nữa.

"Lúc ngủ chúng ta đều rất tỉnh táo, không thể mất đồ mà lại không biết được, có lẽ không phải là người trong nhà làm." Bác cả Kha mở miệng nói: "Nhà ta cũng không có loại người này, hay là báo công an đi?"

Bác ba và cha Kha không nhịn được lại liếc nhìn bác hai một cái.

"Mấy người nhìn tôi làm cái gì?" Bác hai Kha tức giận gầm lên: "Hôm qua mất mỗi nửa bát nước đường, sao các người lại cho rằng vợ tôi làm được? Nếu cô ấy có bản lĩnh này, tôi sẽ cắt đầu làm ghế cho các người ngồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-34.html.]

"Báo công an thì báo công an, tôi sợ cái gì?"

Lúc này bác gái hai nhô đầu ra khỏi cửa, uất hận nói: "Các người đừng khinh người quá đáng, trong thôn có cả đống người như thế, chẳng lẽ bọn họ đều khả nghi sao?"

"Đêm qua tôi đi vệ sinh còn thấy con bé Bảy đi loanh quanh bốn phía cơ mà."

Kha Mỹ Ngu bị nhắc tới vén rèm lên, dựa tường ôm n.g.ự.c cười nhẹ: "Ô, sao tôi lại có cảm giác mình đang bị vu oan hãm hại thế nhỉ?"

"Rõ ràng tôi ở trong phòng làm một giấc đến bình mình, lại bị bác gái hai nói ra ngoài đi dạo."

"Chậc chậc, trừ phi tôi mộng du, không thì chắc chắn một trong hai chúng ta đang nói dối!"

Kha Ân Thục đẩy cửa ra, tức giận vẽ rắn thêm chân kéo mẹ mình tới, quật cường nhìn về phía ông cụ Kha: "Ông nội, nếu đã có khả năng bị ăn trộm thì chúng ta nên tìm kiếm khắp nơi trong nhà."

"Khỏi cần báo công an, lỡ lại là người trong nhà thì nhà họ Kha chúng ta sẽ trở thành trò cười của thôn Lạc Phượng mất!"

Cha Kha híp mắt, lạnh lùng nhìn sang: "Chuyện liên quan đến chị dâu hai xảy ra hôm qua ai cũng biết, hôm nay nhà này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, khó trách có người ghi hận trong lòng, cố ý hãm hại người khác."

"Chú bốn, lời này của chú thật vô căn cứ." Kha Ân Thục lạnh nhạt nói: "Không bằng chúng ta đi lục soát cả nhà đi, có lẽ ai đúng ai sai sẽ rõ ràng."

"Lục thì lục, xem ai sợ ai!" Kha Mỹ Ngu hơi vênh mặt nói.

"Bảo Nhi." Bà cụ Kha đi tới lắc đầu không bằng lòng.

Bất cứ ai sáng suốt đều biết, nếu phát hiện ra thứ gì đó trong phòng Kha Mỹ Ngu, danh tiếng của cô sẽ hoàn toàn bị vấy bẩn!

Ăn trộm, lại còn trộm nhiều đồ như vậy, tính chất không giống nửa bát nước đường kia.

Chắc chắn phòng hai đang ước ao cắn c.h.ế.t Kha Mỹ Ngu.

"Bà nội đừng sợ." Kha Mỹ Ngu cười nhẹ nắm lấy bả vai bà cụ: "Cháu làm ăn ngay thẳng, không sợ bị kiểm tra, hơn nữa vận khí còn rất tốt, tuyệt đối sẽ không bị người khác hãm hại đâu."

Vừa nói, cô vừa ném cho bà cụ một ánh mắt.

Bà cụ Kha nhớ đến những thứ thỉnh thoảng xuất hiện trong phòng mình, cũng đúng, có Hoàng Đại Tiên ở đây, nhất định Ngu Bảo Nhi sẽ không sao.

Bà cụ nhìn về phía bác hai Kha: "Thằng hai, tốt nhất chuyện này không liên quan gì đến nhà mày! Không thì…"

"Không thì sao?" Bác hai trầm mặt.

"Thằng mất dạy, sao lại dám nói chuyện với mẹ mày như thế!" Sau khi gãy ống thuốc lào, ông cụ Kha không còn đồ gì trong tay để ném nữa, trực tiếp túm cái thảm lông gà thay thế.

"Ha, có vẻ bây giờ các người đều cho rằng đồ trong nhà bị mất là liên quan đến chúng tôi? Hoá ra tình cảm mấy chục năm lại bị nửa bát nước đường phá hỏng, thật buồn cười!" Bác hai Kha cười nhẹ.

"Được, nếu là phòng hai chúng tôi ăn trộm, liền mặc cho các người xử lý! Nhưng nếu là người khác trong nhà thì sao?"

Sắc mặt ông cụ Kha lạnh lùng: "Cho dù là ai cũng cuốn gói cút ra ngoài cho tao, sau này không được phép nhận là người nhà họ Kha nữa!"

"Đoạn tuyệt quan hệ?" Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang.

Ông cụ coi trọng thể diện nhất, cũng thích một nhà hoạt bát sống vui cùng nhau. Không ngờ ông ấy lại đưa ra quyết định dứt khoát hai lần liên tiếp.

"Ừ, nhà họ Kha chúng ta không có con cháu ăn trộm đồ trong nhà." Ông cụ gật đầu.

"Được, cha nhớ kỹ lời mình nói đi, đừng đến lúc dính dáng tới người được thiên vị, lại mập mờ cho qua." Bác hai Kha dùng ánh mắt độc ác, nói.

"Đương nhiên, ai cũng không thể bỏ qua! Đây là vấn đề nguyên tắc." Ông cụ lạnh giọng nói.

Sau đó tất cả mọi người trong nhà giám sát lẫn nhau, sau khi xong bữa sáng, đám con dâu trẻ tuổi bế con đi ra ngoài, chỉ còn lại thế hệ trước nhà họ Kha, các cháu và Kha Mỹ Ngu, Kha Ân Thục.

Bọn họ lục lọi từng nơi một, rất nhanh đã tìm ra tiền riêng của mấy phòng.

Bác gái hai bĩu môi vừa định mở miệng nói linh tinh, đã bị bà cụ Kha hung hăng tát trả lại.

Bà ta đã sống dưới trướng mẹ chồng hơn hai mươi năm, tính nết ăn sâu vào trong xương tủy, miễn cưỡng tham gia đội tìm kiếm rồi đích thân vào phòng Kha Mỹ Ngu lục lọi.

Khắp nơi, kể cả chuồng gà, ổ lợn, thậm chí tảng đá cạnh hố xí cũng bị lật tung.

Sắc mặt Kha Ân Thục càng ngày càng xấu, chẳng lẽ cô ta đoán sai, bảo vật thật sự không nằm ở nhà họ Kha?

Điều khiến cô ta khó hiểu hơn nữa chính là những thứ mình giấu cũng đã biến mất!

Đã làm ầm ĩ đến mức này, cô ta nhất định phải tìm được cái rương kho báu kia.

"Chị họ bảy và đồng chí Tần đã lấy giấy chứng nhận, nói không chừng đã cất đồ vào chuồng bò rồi." Kha Ân Thục nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ. Cô ta điên cuồng tới lui phía sau núi còn không tìm được, mà vào sâu hơn nữa là nơi thú dữ săn mồi trú ngụ, không phải là nơi Kha Mỹ Ngu yếu đuối có thể với tới.

Cô ta suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ còn một chỗ này.

Mọi người trợn mắt nhìn cô ta như một kẻ quái dị.

"Sai sai sai, chưa lục hết trong nhà đâu, vẫn còn phòng chú hai mà?" Kha Mỹ Ngọc nhướng mày cười nhạt.

"Phòng chúng tôi có cái gì đâu mà lục, nhìn qua là xong." Bác gái hai bĩu môi, nóng mắt nhìn đống đồ trong các phòng: "Cha mẹ, trước khi chia nhà đều là của chung, sao trong nhà anh cả, em ba, em bốn lại có nhiều hàng lậu như vậy? Thật quá không công bằng, hay là chúng ta chia lại đi?"

"Phì, cô nằm mơ à?" Bà cụ Kha khinh thường nhìn bà ta: "Đồ vật trong tay bọn chúng tôi đều biết, tất cả đều là đồ mẹ đẻ nhà người ta gửi tới đấy."

Loading...