Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:50
Lượt xem: 123
"Hơn nữa trước đây khi chúng mày kết hôn, cha mẹ cũng đã nói chúng mày tự làm ăn tự giữ tiền. Nhưng centimet kiếm được trong đội, lương thực các thứ nhất định phải tịch thu."
"Chúng mày đầu óc lười biếng, giơ tay thò đầu dựa vào trời mà ăn, còn đòi người khác tiền tiêu vặt?"
Bác gái hai đỏ mặt, chuyện từ xa xưa như vậy bà ta nhất thời không nhớ nổi.
Nhưng mọi người đều sống cùng một sân, sao mấy phòng người ta lại lặng lẽ tiết kiệm tiền chứ?
"Vậy thì mẹ ơi, số tiền mẹ có cũng phải giải thích, nhiều hơn những hai mươi đồng, ai biết mẹ có giấu tiền ở nơi khác hay không…"
Sắc mặt bà cụ Kha âm trầm, quay đầu nhìn về phía bác hai Kha: "Mày cũng nghĩ như thế?"
"Cha mẹ, cha mẹ vẫn luôn không thích phòng hai chúng con, hàng xóm ai cũng biết." Bác hai Kha cúi đầu, nhưng lại cứng ngắc đáp.
"Được." Bà cụ Kha quay người đi vào phòng lấy ra một xấp tiền ném tới trước mặt bọn họ: "Năm đó cha chúng mày đánh trận có nhiều cống hiến, sau này bị thương không giữ được chức cao nên lùi xuống."
"Mấy năm nay có rất nhiều đồng chí được sửa án xử sai, cha mày cũng được tổ chức sắp xếp cho nghỉ hưu, mỗi tháng có thể nhận được hai mươi lăm đồng, chẳng lẽ chúng mày chia nhà còn nghĩ đến tiền trợ cấp dưỡng già của chúng tao sao?"
"Mày cũng sắp làm ông ngoại rồi, còn mặt dày bắt cha mày tạo điều kiện nuôi mày sao?"
Nghe được ông cụ có hai mươi lăm đồng mỗi tháng, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, bởi vì vị trí trụ cột của ông cụ vẫn như cũ khó mà lay chuyển.
Người phòng hai vừa thẹn vừa giận, ngoại trừ Kha Ân Thục đang mơ hồ hối hận vì chia nhà.
"Bảo Nhi nói đúng, lúc chúng mày lục soát trong phòng Bảo Nhi còn đào cả góc tường, sao đến chúng này lại nhìn qua cho xong?" Bà cụ dắt cuống họng gào to, năm người đàn ông trẻ phòng bốn lập tức đi tìm đồ vật, đào mặt đất trong phòng hai xuống sâu ba tấc!
"Bà nội, tìm được rồi…"
"Bà nội ở đây cũng có…"
"Trong hang chuột cũng có…"
Một tiếng lại một tiếng truyền ra từ phòng hai, tất cả mọi người vù vù nhìn về phía ba người phòng hai.
"Không thể nào." Kha Ân Thục sắc mặt tái nhợt nói, nhìn thấy Kha Mỹ Ngu cười vênh mặt lên thì chỉ tay qua: "Có phải là chị hay không! Nhất định là hôm qua chị không xả giận đủ nên sinh sự, muốn đuổi chúng tôi ra ngoài!"
Kha Mỹ Ngu tiến lên, một tay nắm lấy tay cô ta, một tay khác tát cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Kha Ân Thục, cô hiểu rõ sự thật hơn bất kỳ ai khác."
"Dám làm mà không dám thừa nhận, thật là hèn nhát!"
"Tôi nói rồi, chỉ cần cô không trêu chọc tôi thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng cô nhắm vào tôi hết lần này đến lần khác, thật sự nghĩ tôi là cục bột không biết đáp trả sao?"
"Được, sắp c.h.ế.t đến nơi còn không chịu nhận đung không, vậy chúng ta báo công an đi!"
Cổ tay Kha Ân Thục bị siết chặt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không cam lòng oán hận chờ Kha Mỹ Ngu.
Mặc dù tối qua cô ta đã làm đủ biện pháp phòng hộ, nhưng cũng không dám coi thường các đồng chí trong cục, nếu không suy nghĩ kỹ, chẳng phải cả đời trọng sinh của mình sẽ lại bị hủy hoại sao?
Cuối cùng, cô ta chán nản nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Được, cứ coi như tôi làm đi…"
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Kha Mỹ Ngu đã tát thêm cái nữa, cho hai mặt cô ta cân xứng.
"Kha Ân Thục, cô nghĩ cho kỹ rồi nói!"
"Tôi làm, tôi làm hết đấy! Chị hài lòng chưa!" Kha Ân Thục điên cuồng gào lên: "Kha Mỹ Ngu tại sao sinh cùng một ngày mà chị là phúc bảo, còn tôi lại là tai tinh?"
"Lúc nào cũng thế! Rõ ràng chị nhặt được một cái rương châu báu sau núi, nhưng lại ích kỷ giấu cho riêng mình, không chia cho những phòng khác. Chị quá ích kỷ, bản thân ăn thịt cũng không cho chúng tôi húp canh!"
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: "Kha Ân Thục, cô bị điên à? Tôi lấy châu báu ở đâu? Cô đừng ăn không nói có đổ oan cho người khác."
"Nếu tôi có thì cô tìm đi."
Bây giờ vẫn là lúc đầu sóng ngọn gió, căn bản không thể để lộ cái rương châu báu kia ra.
Có thể nói, chỉ cần người khác bắt được mánh khóe này, liền có thể dễ dàng bắt Kha Mỹ Ngu đi phê bình giáo dục, thậm chí bị kết án là phần tử xấu diễu hành trên đường phố.
Kha Ân Thục cắn chặt cánh môi, trong lòng căm hận ghen ghét đến cực điểm.
"Kha Ân Thục." Kha Mỹ Ngu bóp mạnh cằm Kha Ân Thục, ghé môi vào tai cô ta, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy: "Cô biết không, ngày đó mẹ cô đẩy tôi ngã vỡ đầu, tôi đã bị quỷ sai dắt tới điện Diêm La."
"Đáng tiếc tuổi thọ của tôi còn chưa hết, âm phủ không cần tôi. Nhưng tôi thấy sổ sinh tử của cô rồi, trọng sinh để cướp cơ hội của người khác, đây là chuyện tổn hại âm đức, tôi khuyên cô làm ít đi, nếu không cuộc sống của cô sẽ ngắn lắm!"
"Có thể còn sống đã khó rồi, em họ tám, sống một cuộc sống biết ơn không tốt sao?"
Nói xong, Kha Mỹ Ngu buông tay ra.
Kha Ân Thục ngồi thụp xuống đất, sững sờ nhìn Kha Mỹ Ngu, toàn thân nổi da gà.
"Thằng cả đi mời người đến viết giấy đoạn tuyệt quan hệ!" Ông cụ thở dài một hơi nói, không cho cơ hội từ chối.
"Cha…" Bác cả vô thức muốn khuyên nhủ.
Bà cụ Kha mất mặt nói: "Nói lời voi dụng làm gì, đi mời người đi! Từ nay về sau, chuyện người nhà kia không liên quan gì đến chúng ta nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-35.html.]
Anh bốn của Kha Mỹ Ngu tích cực đáp lại: "Ông bà nội, cháu chạy nhanh, để cháu gọi người cho!" Nói xong anh ấy nhanh như chớp bước ra sân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước mặt trưởng thôn, bí thư thôn và mấy anh em già, ông cụ cho phòng hai một trăm đồng: "Cầm tiền này tìm người lợp nhà đi, trong vòng năm ngày chuyển ra khỏi đây. Từ nay về sau phòng hai chúng mày sống hay c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến chúng tao."
"Tao với mẹ mày bệnh c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến mày nữa!"
Bác hai Kha đau lòng nhìn bọn họ, quỳ rạp trên mặt đất, kéo khoé môi cười gật đầu: "Được, nếu cha mẹ đã ghét bỏ đứa con trai như con thì chúng con đi."
Ông ta dập đầu ba cái rồi đứng dậy, cầm giấy đoạn tuyệt và một trăm đồng, gọi vợ và con gái đi.
Trưởng thôn và những người khác không biết làm thế nào để an ủi đôi vợ chồng già nhà họ Kha, chỉ khuyên bọn họ nghĩ thoáng một chút.
Mọi người vừa rời đi, Tần Nguyên Cửu đã đi vào.
"Tiểu Tần ăn cơm chưa?" Cả nhà ồn ào cả buổi sáng, cũng không ai có hứng thú ăn cơm, bây giờ chuyện đã qua, lại đến lượt dạ dày ầm ĩ.
Mẹ Kha đơn giản trộn bột với ngũ cốc làm mì, nhiệt tình kêu gọi.
"Vẫn chưa ạ, hôm nay con thấy chú và các anh không đi nên tới hỏi xem có thể giúp đỡ gì không?" Tần Nguyên Cửu đi tới, khóe môi cong lên một vòng cung rất nhạt.
"Ở nhà thì có chuyện gì? Thím đang nấu canh mì, đợt lát nữa cùng ăn."
Đoạn tuyệt quan hệ không phải chuyện gì vui vẻ, nếu không cần thiết thì cũng không ai nói ra.
Nhưng nghĩ đến hành động của phòng hai, mẹ Kha định quay lại nói với con rể vài câu, để không bị Kha Ân Thục tính kế lừa đảo.
Thấy Tần Nguyên Cửu giả bộ thản nhiên liếc nhìn phòng chính, bà buồn cười nói:
"Tiểu Ngư Nhi đang hái đậu ở vườn rau sau nhà, con bé này gần đây rất chăm làm, dù sao cũng là người sắp kết hôn, nên hiểu chuyện hơn rồi."
Tần Nguyên Cửu có chút tò mò, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Thím, vậy con ra phía sau xem sao."
Mẹ Kha vui vẻ cười nói: "Đi đi đi đi, dù sao cũng là thanh niên vừa nhận chứng chỉ, xa một chút liền không chịu nổi."
Kha Mỹ Ngu tìm kiếm một vòng ruộng rau ở sân sau, chọn mấy cây đậu giác vừa mới nảy mầm không có gì nổi bật, đổ nước đã pha với các liều lượng linh tuyền khác nhau vào trong, đồng thời ghi chép chi tiết, sẵn sàng xem có hiệu quả gì.
Cô đang định buổi tối đi ra sau núi tìm một đàn thỏ làm thí nghiệm.
Chỉ khi tìm ra tác dụng và liều lượng tương ứng của linh tuyền, cô mới có thể yên tâm áp dụng vào thực tế.
Cảm giác có người đang tiến đến trước mặt mình, Kha Mỹ Ngu vội đổ bát nước cuối cùng, đứng dậy giả vờ đ.ấ.m bóp eo.
Tần Nguyên Cửu đi ra sau nhà, huýt sáo với cô, lười biếng mở miệng: "Thím bận nấu cơm đang chờ cô hái đậu đấy, đậu đâu rồi?"
Kha Mỹ Ngu trông thấy anh tới thì hai mắt sáng lên.
Cô vội vàng cười híp mắt chạy tới, nắm lấy vạt áo anh, hai con mắt đen láy ươn ướt, giống như một con ch.ó lông xù vẫy đuôi lấy lòng người.
Dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, nhưng lại không biết bản thân có sức hấp dẫn đến thế.
Giống như đang mời gọi người ta…
Tần Nguyên Cửu căng thẳng, không khách khí lùi lại một bước, lạnh lùng cứng rắn nói: "Kha Mỹ Ngu, rốt cuộc cô có coi trọng vệ sinh không? Tay chạm vào cái gì lại dính lên quần áo của tôi!"
Kha Mỹ Ngu chột dạ cười cười, vườn rau xanh sau nhà là do bà cụ chăm sóc.
Cách giải quyết phân của bà cụ hơi phóng túng, thường xuyên trộn xong cầm cái gáo hỏng tưới qua…
Nói cách khác, từng chiếc lá, từng trái cây trong vườn rau đều được tưới bằng những thứ tự nhiên!
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tần Nguyên Cửu lập tức hiểu ra vấn đề, mặt càng đen hơn, cắn răng: "Sau này không được tùy tiện túm quần áo tôi nữa!"
Kha Mỹ Ngu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đảo qua, bất ngờ tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, sau đó lập tức buông ra chạy thật xa, âm thanh cười trên nỗi đau của người khác trong như chuông gió, du dương mà hư ảo.
Tần Nguyên Cửu cụp mi mắt, nhìn bàn tay của chính mình, bất lực chậm rãi nắm chặt.
Kha Mỹ Ngu nhanh chóng hái đậu, chẳng bao lâu đã hái được một nửa rổ.
Cô cũng nhàn nhã mở bảng giá trị hòa bình để kiểm tra xem mình vừa nhập được bao nhiêu.
"Ê, Tiểu Vấn, tại sao tôi túm vạt áo trùm phản diện mà chỉ có năm mươi giá trị hoà bình? Lúc trước không phải một trăm sao?"
"Ký chủ, giá trị hòa bình không tính theo hành động của ký chủ, mà tính theo d.a.o động trong lòng trùm phản diện. Lần đầu tiên nỗ lực nhất định sẽ nhiều hơn, nhưng theo tương tác tăng lên, d.a.o động cũng sẽ theo đó yếu bớt, cho nên giá trị hòa bình trao đổi sẽ giảm đi."
Kha Mỹ Ngu nghiến răng, mình đúng là quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần túm vạt áo Tần Nguyên Cửu là có thể lấp đầy giới hạn hàng ngày: "Vậy chẳng phải sau này khi tôi với anh ta già đi, quan hệ tự nhiên như uống nước lã, tôi sẽ không thể nhận được một chút giá trị hoà bình nào sao?"
"Sẽ không thưa ký chủ, tính toán của hệ thống rất hợp lý, đến lúc đó sẽ có cách tính khác. Tóm lại, ký chủ phải nghiêm túc tiếp nhận nhiệm vụ, không nên có tâm lý cẩu thả và đối phó, hệ thống đang được hoàn thiện dần dần, sẽ không xảy ra LỖI lớn!"
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, ở giai đoạn đầu, nhất định cô phải kiếm được nhiều giá trị hoà bình để học vẽ bùa chữa bệnh, đợi sau khi học xong là có thể vẽ bùa bán trong hệ thống để đổi lấy giá trị hòa bình!"
Có giá trị hoà bình, muốn mua gì chẳng được?
Nghĩ đến đây, mắt Kha Mỹ Ngu lại sáng lên, cô đột nhiên mở ra phương thức hệ thống mới mở.
Cô độc ác, lấy giá trị hoà bình vừa túm vạt áo kiếm được ra, đổi lấy một cân hạnh nhân sô cô la, lấy ra một viên ném vào trong miệng.