Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:54
Lượt xem: 116
Kha Mỹ Ngu đi một mạch vào nơi không có dấu vết của con người trong núi sâu rồi mới dừng lại.
Cô tìm một tảng đá bên vệ sông, rải một vòng bột đuổi côn trùng rồi lại ném bẫy chuột nhạy bén ra thành một vòng, sau đó mới ngồi xếp bằng để điều chỉnh lại hơi thở.
Đợi sau khi bình tĩnh lại, Kha Mỹ Ngu lấy Dẫn Khí đan ra nhét vào miệng, dựa theo biện pháp ngọc giản nhắc đến, từng chút một dẫn linh lực được bao bọc trong đan dược khơi thông kinh mạch.
Dù cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho quá trình này nhưng trong nháy mắt, cơn đau âm ỉ như che trời lấp đất cắn nuốt cô!
Cả người Kha Mỹ Ngu là m.á.u quyện với mồ hôi, cô co ro trên phiến đá, đến cả rên rỉ hay động đậy ngón tay thôi cô cũng không làm được, đau đến gần như ngất lịm đi. Một luồng hơi thở c.h.ế.t chóc chậm rãi lan ra từ tận đáy lòng.
Ha, gộp cả hai kiếp lại, cô chưa từng chịu nỗi khổ, nỗi đau đớn như này, duy nhất một lần nỗ lực muốn để người bên cạnh sống nhẹ nhàng hơn, cô đối mặt với con đường cầu tiên gian nan nhất.
Hàng ngàn hàng vạn người đi qua một cây cầu độc mộc, chỉ có vài người có thể thành công, cô, sao cô lại mất não, bị không gian ảnh hưởng, từ bỏ cuộc sống an nhàn để khổ tu?
Mỗi người đều có vận mệnh được định sẵn, thực ra cô trở thành Phù Y tương đương với nhúng tay vào số mệnh của người khác, không biết sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào với lịch sử đây...
Cô vừa mới nắm được phương thức mở ra mỹ thực đã phải nán lại nơi này, trở thành miếng mồi cho dã thú sao?
Nghĩ đến cô ở thời mạt thế chịu khổ mười năm, cuối cùng mới nhìn thấy ánh sáng, dù là dựa vào cái mạng cá chép nhỏ này, cô cũng không nên tráng niên c.h.ế.t sớm chứ!
Kha Mỹ Ngu cắn răng nghiến lợi, thần thức quật cường đánh nát sự hỗn độn kia từng chút một, dùng tư thế lửa giận ngập trời chặn đứng linh dược đang đấu đá lung tung, đả thông kỳ kinh bát mạch trong cơ thể trước, sau đó cô lại điều khiển dược lực vận chuyển mấy chục vòng trong cơ thể.
Trong lúc vận chuyển, dược lực dùng cách thức chậm rãi thẩm thấu vào trong kinh mạch, chúng đả thông, nuôi dưỡng, đồng thời còn mở rộng và gia cố thêm cho kinh mạch!
Đợi khi tất cả dược lực cạn kiệt, Kha Mỹ Ngu hổn hển thở dốc rồi nằm dài trên tảng đả, cả người thư thái, lâng lâng, thậm chí cô không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Có điều thần thức của cô đã tạm thời nghỉ ngơi, nét mặt biếng nhác, đột nhiên một mùi hôi thối ngưng tụ lại bốc lên.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được muốn nôn hết cơm ăn tối hôm trước ra, lúc này cô mới phát hiện bên ngoài da mình được bao bọc bởi một lớp bùn bẩn kèm với m.á.u dày đặc!
Cô vội vàng nhảy vào trong sông, dùng dầu gội đầu thực vật và xà phòng hoa hồng đổi trong hệ thống tắm rửa sạch sẽ.
Kha Mỹ Ngu giống như một nàng tiên cá, vui vẻ bơi lội trong làn nước một lúc.
Nghe thấy tiếng cành cây khô vỡ vụn, cô vừa bật ra một tiếng một tiếng: “Ai” theo bản năng, vừa vội vã bơi vào bờ, mượn bóng của tảng đá, cô lấy chiếc khăn tắm màu nâu từ trong không gian ra rồi choàng lên.
Sau khi dẫn khí nhập thể, phạm vi thần thức Kha Mỹ Ngu có thể bao trùm lên rộng hơn nhiều.
Cô tìm kiếm ở nơi phát ra âm thanh một lượt, chỉ có một con sóc ngủ mê rơi từ trên cây rơi xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đổi bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo cũ kỹ trước đó bị cô cắt nát rồi vùi vào trong đất.
Kha Mỹ Ngu thấy trời đã bắt đầu hửng sáng rồi.
Cô bắt tám con cá mập mạp nặng gần hai cân, lấy dây thừng xâu lại rồi ném vào không gian, sau đó mới nhảy chân sáo xuống núi.
Không biết tại sao, cô cố tình vòng qua nơi vừa phát ra âm thanh, xuyên qua đủ mùi hương của hoa quả cây lá, Kha Mỹ Ngu ngửi được mùi m.á.u rất nhạt.
Cô cúi người nhìn chăm chú, hai giọt m.á.u đọng lại đó?!
Lẽ nào con sóc ngủ mơ rồi rơi xuống kia bị vỡ đầu?
Kha Mỹ Ngu nghi ngờ bĩu môi rồi vui vẻ lấy trà sữa hôm qua mới đổi được nhưng không nỡ uống ra, hút một ngụm, hạnh phúc ngập tràn.
Vừa rồi nguy hiểm quá, Kha Mỹ Ngu thề, sau này nếu không đến mức bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không dùng linh đan có dược tính mãnh liệt như thế nữa!
Vì thế cô phải khao đãi bản thân cho tốt, đổi một bữa cơm Tây xa xỉ.
Kha Mỹ Ngu mở bảng điều khiển ra, kinh ngạc phát hiện nhắc nhở hôm nay đã đạt đến giới hạn cao nhất!
Tôi là ai, tôi ở đâu, rốt cuộc tôi đã bỏ lỡ gì rồi?
Lẽ nào cô bị trộm nick rồi sao?
Hoặc là mạng cá chép của cô ngồi ở nhà, giá trị hòa bình cũng có thể được làm đầy?
Đột nhiên, cô biến sắc, siết chặt nắm đấm: “Tần Nguyên Cửu, thế mà anh lại nhìn trộm!”
Sau đó cô nhíu mày thật chặt, cũng không biết anh nhìn thấy gì rồi, có phát hiện ra bí mật của cô không.
Không ngờ tới Tần Nguyên Cửu lại có bản lĩnh này, bản thân cô vậy mà không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Xem ra sau này, cô phải cẩn thận hơn rồi.
Có điều, chuyện cũng đã xảy ra rồi, Kha Mỹ Ngu không nghĩ tiếp nữa, cô vui vẻ ăn bít tết, mỳ Ý, lại gặm pizza sầu riêng rồi ăn thêm cây kem nữa, sau đó mới về nhà.
Cô tháo dây thừng, thả cá vào trong cái chum nước lớn trước nhà bếp rồi về phòng.
Kha Mỹ Ngu kiểm tra tu vi của mình theo những gì ngọc giản thuật lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-37.html.]
Cô không chỉ dẫn khí nhập thể thành công mà còn nhảy lên đến Luyện Khí kỳ tầng bốn, có thể lấy linh lực từ bên ngoài vào rồi!
Kha Mỹ Ngu không hề ngạc nhiên, ngược lại, cô cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Bản thân cô vốn đã có dị năng tốc độ, lại còn cố tình áp chế ở cấp ba nhiều năm, cô có kinh nghiệm phong phú, tinh thần lực mạnh mẽ, đã có thể đạt tới trình độ của Luyện Khí kỳ tầng năm, sáu rồi.
Thêm vào đó, tu sĩ giống như cái phễu, giai đoạn đầu thăng cấp rất nhanh, càng về sau lại càng khó khăn.
Dẫn Khí đan cô mua có phẩm chất không tệ, phối hợp với bí pháp trong ngọc giản, cô có thể hấp thu được linh đan ở mức độ lớn nhất.
Huống chi cô còn có mệnh cá chép, vì thế Luyện Khí kỳ tầng bốn không được tính là cao.
Kha Mỹ Ngu đã nóng lòng bắt đầu vẽ bùa rồi.
Một giây sau cô đã xuất hiện ở Chế Phù thất trong không gian.
Trong phòng có Tụ Linh trận, Thiền Định trận cùng với trận pháp nâng cao tỉ lệ lá bùa thành phù cùng với nâng cao phẩm chất của phù.
Trước khi bắt đầu vẽ bùa, hai tay Kha Mỹ Ngu chắp lại, lặng lẽ cầu nguyện, sau đó hít sâu một hơi, nín thở, tập trung tinh thần nhấc bút, vận chuyển linh lực, bắt đầu vẽ!
Thần thức của Kha Mỹ Ngu rất mạnh, đã vận chuyển mấy chục vòng, đối với vận dụng linh lực, từ lúc đầu lạ lẫm cho đến hiện tại thành thục, cô có thể khống chế chính xác linh lực vận chuyển đều đặn.
Cô vẽ một mạch, lúc thu bút, lá bùa lóe lên ánh sáng vàng rồi biến mất trên mặt giấy vàng nhạt.
Chỉ là một tấm Chỉ Khái phù đơn giản nhất cũng đã tiêu phí mất của cô hai phần linh lực.
So sánh như thế, niềm vui khi tiến cấp đến Luyện Khí kỳ tầng bốn biến mất hơn nửa.
Kha Mỹ Ngu thở dài, thói hư tật xấu của con người, lòng tham không bao giờ có đáy.
Cô nhắm mắt lại, mặc niệm Thanh Tâm chú mười lần rồi lại cầu nguyện đủ một tiếng đồng hồ, sau đó mới tiếp tục nhấc bút, bắt đầu vẽ bùa.
Lần này bùa cô muốn vẽ là Quy Tức phù, nó có thể che giấu tu vi của bản thân.
Mặc dù cô đã kết hôn với Tần Nguyên Cửu rồi, nhưng ví dụ hai vợ chồng như chim liền cánh, gặp nạn mệnh ai nấy bay nơi nào cũng có. Cô có nhiều át chủ bài cũng không tệ, hơn nữa bây giờ bọn họ phải đến tỉnh thành, ai biết liệu có xui xẻo gặp phải tu sĩ nào khác hay không?
Quy Tức phù phức tạp hơn Chỉ Khái phù nhiều, có điều trí nhớ của tu sĩ rất mạnh, chỉ cần khống chế lực, tích trữ đủ linh lực thì so với vẽ tranh hồ lô, tranh hồ lô cũng không được coi là quá khó.
Kha Mỹ Ngu vẫn vẽ một mạch như cũ, đợi lúc thành bùa, cô mới dám thở phào một hơi.
Cô sốt ruột dán lá bùa đó lên người mình, tấm bùa màu vàng tỏa sáng rực rỡ rồi biến mất. Cô có một loại cảm giác vừa ảo vừa vi diệu, hình như bản thân cô hòa vào không khí, chỉ cần cô muốn, người đối diện đều có thể không nhìn thấy cô.
Dù sao thì truyền thừa trong không gian cũng đến từ vị đại năng thượng cổ, đương nhiên đều là tinh phẩm, tuy rằng một lá bùa như thế khiến cô hao hết tám phần linh lực nhưng lại có thể sử dụng suốt mười ngày nửa tháng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ không thể thăm dò được mức độ tu vi của cô, mà tu sĩ có tu vi cao trên thế gian này gần như không tồn tại.
Thời gian bên trong không gian không đồng nhất với bên ngoài, như linh mễ cô trồng lúc trước cũng đã trổ bông, dây leo sinh linh quả cũng đã đơm hoa kết trái, tin chắc rằng trong hai ba ngày nữa là có thể ăn rồi!
Kha Mỹ Ngu ngồi thiền rót đầy toàn bộ linh lực vào trong đan điền và kinh mạch của bản thân, sau đó lại cầm con thỏ lên đút linh tuyền cho nó làm thí nghiệm, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Bà nội Kha cũng vừa mới dậy, lôi năm tên đàn ông ế vợ ra khỏi ổ chăn để xử lý số cá tối qua mới xuất hiện trong chum nước.
“Đêm qua cha mấy đứa không ngủ được nên ra sông thả lưới, không ngờ lại bắt được tám con cá lớn này. Nó đây là dính phúc khí của Bảo Nhi rồi.”
“Chúng ta cũng không thể không biết ơn, vậy nên đã thả hết đám cá nhỏ ra rồi. Mấy đứa xử lý cho tốt, đưa cho nhà Khánh Hỷ một con, bí thư chi bộ thôn, còn cả ông năm và ông bảy của mấy đứa cũng biếu một con.”
“Đoạn thời gian này chúng ta ra ở riêng, xây nhà, cắt đứt quan hệ, mọi người cũng giúp đỡ không ít. Đúng rồi đi biếu cả ông cả với ông ba mấy đứa nữa…”
Bà cụ ngủ một giấc dậy sức sống lại tràn đầy, đứng dưới mái hiên một tay chống hông, ngang ngược chỉ tay năm ngón.
Bởi vì trong nhà thỉnh thoảng lại có chút đồ vật từ đâu nhảy ra, bà cụ không thể một mình giải quyết được nên lặng lẽ nói với Kha lão tứ để ông dẫn đầu, sau này nếu có đồ gì đưa cho người khác, chỗ tốt cũng đều rơi xuống trên đầu phòng bốn và Kha Mỹ Ngu.
“Đúng rồi, chẳng phải tối hôm qua chúng ta đã đào được không ít hạch đào, quả phỉ, hạt dẻ ở ổ chuột sao? Đợi lát nữa để mẹ mấy đứa rang với cát, cầm một nửa tới nhà mới bên kia chia cho mấy người làm công ăn cho ngọt miệng…”
Kha Mỹ Ngu cười rộ lên, ôm lấy bả vai bà cụ: “Bà nội ơi, hôm nay cháu đi lên huyện thành, bà có đồ gì muốn cháu tiện thể mang về không?”
Bà cụ cố ý ai ui một tiếng, vỗ nhẹ vào cô: “Con nhỏ xấu xa này, bà đã một bó tuổi rồi, chân cẳng làm sao nhanh nhẹn được như bọn trẻ mấy đứa.”
“Bà già như bà còn muốn đồ vật gì chứ? Cháu có thể kiếm vợ cho mấy đứa anh trai của cháu không?”
Kha Mỹ Ngu bị chọc cười phá lên, thế nhưng thật ra năm “con lừa ngoan cố” quất roi không chạy trong sân đã mặt đỏ tai hồng.
“Bà nội, hiện tại cháu một người ăn no cả nhà không đói, ở một mình thoải mái dễ chịu, cháu mới không thèm đi tìm một người vợ về quản mình đâu!” Người gân cổ hét lên là người anh trai song sinh cùng tuổi của Kha Mỹ Ngu - Kha Nguyên Tuế.
Bọn họ chỉ cách nhau vài phút nhưng Kha Mỹ Ngu được người trong nhà nâng như nâng trứng mà lớn, còn Kha Nguyên Tuế thì tiện thể được chăm sóc lớn lên.
Cũng không còn cách nào, con trai trong nhà nhiều quá rồi, mấy tên trong Đại Hạ Hoa Vạn Tuế đều bị chiếm dụng cả rồi.
May thay cuối cùng mẹ Kha cũng ôm được áo bông nhỏ, dù cho việc sinh nở gặp chút khó khăn, sau này cũng không thể mang thai được nữa nhưng mọi người trong nhà cũng đều hết sức vui sướng. Nói là áo bông nhỏ thương mẹ!
Đừng thấy bình thường mấy người anh trai khác là Kha Nguyên Đại, Kha Nguyên Hạ, Kha Nguyên Hoa cùng Kha Nguyên Vạn miệng toàn lời bẩn bựa nhưng dù sao cũng đều là thanh niên chưa vợ, vẫn còn là mấy thằng nhóc chưa lớn, lúc này đây cũng mặt mũi đỏ bừng không nói nổi một câu.
Kha Mỹ Ngu không nể nang mà cười khanh khách: “Bà nội ơi, cháu cảm thấy mấy anh trai đều tốt cả, phải cưới người vợ thông minh xinh đẹp mới được. Chỉ là bây giờ mấy anh trai chưa làm nên trò trống gì, cũng chẳng có kỹ năng gì trong tay, cho dù muốn cưới một người vợ tốt cũng bị nói thành cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”