Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:18:08
Lượt xem: 22
Hơn nữa, hiện tại giường đơn biến thành giường tầng, nhưng sau này không thể lắp được, bây giờ lại đổi nhà với người khác, tầng trên và tầng dưới tổng cộng khoảng 40 mét vuông.
Nhà cửa bừa bộn, hai vợ chồng với con cái đi sớm về muộn, giữ phòng và tiền lương riêng, việc còn lại để người khác lo!
Nhưng dù vậy, những người đó cũng có thể gây chuyện, dâu cả nhà họ Lăng có dự cảm không tốt, nhếch môi hỏi: “Có phải dì chọc tới bọn họ không? Tôi gặp bọn họ ở cửa, nhìn vẻ mặt không thoải mái lắm.”
Nhắc tới chuyện này, dì Lục có hơi bực mình, nhìn trước ngó sau không có ai, bà ấy khẽ giọng kể lại chuyện xảy ra ở bệnh viện. Tuy đã hơn hai năm nhưng chỉ có bà ấy là nhớ rõ nhất.
“Chắc Nghệ Phi quen biết với người nhà nhà đó, cả hai gia đình đều không muốn nói chuyện. Lúc đó tôi không biết nên bắt đầu nói chuyện với bà cụ, nghĩ chúng tôi có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không làm gì sơ sót cả.
Ai ngờ Nghệ Phi luôn rộng lượng và lịch sự với người khác, lại cáu gắt với bọn họ. Cũng không biết có mâu thuẫn gì.” Dì Lục nói: “Tôi thấy vợ của cháu ngoại nhà họ Tần rất tốt, xinh xắn ngoan hiền lại nết na thuỳ mị, không có ra oai khi sinh con.
Tôi là người giúp việc trong nhà, nhắc đến chuyện này lại chọc vào tận đáy lòng tôi, ai da, tôi biết một khi người có văn hóa nói chuyện dù không chửi thề cũng có thể khiến người ta xấu hổ tức giận đến mức không ngóc đầu lên được.”
Bác gái Lăng cười khẩy: “Cái đứa kia thật là giả tạo, cái gì mà trùng hợp nhận người thân, miễn cưỡng đồng ý về nhà, hùng hồn ôm con về nhà cha mẹ đẻ, trong khi chồng cô ta xách túi lớn túi nhỏ về đây, đúng là không biết xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-370.html.]
Nghĩ tôi không biết ý định của cô ta à? Không phải chỉ là để tích lũy quan hệ trong đại viện sao. Bọn nó người này tinh ranh hơn người kia, coi những người khác như những kẻ ngốc chắc?
Nhắc mới nhớ, con của bọn nó cũng không bé đâu, sang năm là cho đi học nhà trẻ được. Trong nhà trẻ đó có những đứa trẻ như thế nào? Toàn là bọn trẻ trong đại viện chúng ta, một đám có quan hệ tốt, chơi với nhau từ bé đến lớn, bọn họ muốn vực dậy nhà chú năm, à phải nói là nhà họ Vu mới đúng!”
Dì Lục nghe xong mỉm cười. Miệng bà ấy kín đáo, người chồng đã c.h.ế.t là cánh tay phải của ông cụ, trước đây thân thiết với trưởng lão, bây giờ bà ấy là người duy nhất dâu cả nhà họ Lăng có thể phàn nàn cùng.
“Ban đầu còn muốn giao du với nhà họ Tần, chậc, đúng là bị ánh mắt thiển cận gây tai vạ.”
Nhà họ Tần ngày xưa danh giá như vậy, lúc ông cụ còn ở đây, nhà họ Tần chưa bao giờ đóng cửa, tấp nập người qua lại, lúc đó Ứng Yến là thái tử, tiểu tổ tông, tiểu bối không có ai có thể vượt qua anh.
Sau khi nhà họ Tần xảy ra chuyện, ông cụ không còn, Ứng Yến về nông thôn trở thành thanh niên trí thức, lúc ấy không ít người tiếc nuối, đương nhiên cũng có cảm giác hả hê khi thấy người khác gặp hoạ.
Khi người trở lại, không ít người muốn bước tới giẫm lên họ, cho rằng dù một tiểu bối không có nền tảng có năng lực đến mấy thì cũng có thể đạt được chức vụ gì?
Chỉ cần Lăng Nghệ Phi có chút kính nể nhà họ Tần thì cô ta sẽ không làm những chuyện lúc ấy. Một con lạc đà gầy còn lớn hơn một con ngựa, tuy nói người đi trà nguội nhưng nhà họ Tần tích luỹ được nhiều ân nghĩa, giờ gom lại cũng đủ khiến người ta phát điên.
“Dì à, dì cũng biết hoàn cảnh của nhà chúng ta. Tuy chen chúc chung một chỗ, nhưng không đoàn kết, khó khăn sống qua ngày. Khi dì rảnh, cứ qua lại trước nhà đối diện, đừng bận tâm sắc mặt của người khác, chỉ cần hai vợ chồng họ còn ở đây, chắc chắn sẽ giúp dì.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dâu cả Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói với dì Lục, bà ta không biết mối quan hệ giữa nhà mình và nhà Tần có thể tốt đến đâu, ít nhất họ có thể coi như hàng xóm bình thường.