Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:01
Lượt xem: 36
Nhà đông người, lại còn trong kỳ nghỉ đông, ngoại trừ người đi làm thì còn lại đều ở nhà. Nói không chừng có ai đã nghe được tiếng động trong phòng bà cụ, sau đó nhân lúc tất cả mọi người đi tới nhà đối diện nhận thân, lén diếm luôn mười nghìn đồng kia rồi.
Bà vụ cũng nói tiền này bà ta phải để một nửa làm tiền vốn quan tài, còn lại là chia cho mấy anh chị em, người nào cũng được vài trăm đồng, gần tương đương với một năm tiền lương.
Mọi người đều hứng thú tìm tiền, bắt đầu tập trung mọi người từ bà cụ Lăng cho tới trẻ con dưới lầu, thành lập đội lục soát bắt đầu lúc soát thảm nhà mình.
Mặc dù mỗi phòng đều có suy tính riêng, lén lấy hết tiền. Nhưng mà nhà nhiều con cháu quá, chỉ mình ông cụ đã mất thì đã có năm người con trai, ba người con gái, mỗi người con trai lại sinh một đống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đều nói mấy thằng nhóc mới ăn nghèo ông bố, bình thường vốn dĩ lương thực hàng hóa không đủ ăn, phải mua lương thực với giá cao ở chợ đen, cơ bản là tháng nào cũng hết sạch. Ít tiền mắc kẽ răng đó cũng không bù được phần mới hứa với bà cụ kia.
Cho nên lúc này nhà nào cũng thẳng thắn vô cùng, nói của cải riêng ra rồi sau đó mặc cho tiểu đội lục soát kiểm tra ai là trộm trong nhà.
Suốt cả đêm, ngay cả nóc nhà, ngoài sân cũng không bỏ qua nhưng không thấy bóng dáng của một tờ tiền nào.
Mười nghìn đồng tiền hợp lại không thể giấu trong khe cửa nhỏ. Hơn nữa họ còn hỏi khoảng thời gian này có ai ra vào nhà họ Lăng hay không.
Cuối cùng không có manh mối gì cả, mười nghìn đồng tiền biến mất trong hư không!
Mọi người không cam lòng nhưng lại không tìm được, trái lại còn tiết lộ của cải riêng ra. Cái loại khó chịu đó còn muốn nhiều hơn bà cụ.
Kha Mỹ Ngu ở nhà đối diện hơi hả hê nhìn mấy chục người bọn họ dỡ nhà.
“Vui đến thế à?” Ứng Yến ôm người vào lòng: “Không giận à?”
“Sao lại giận chứ?” Cô cười khẽ, nói: “Họ đang tìm mười nghìn đồng Kha n Thục cho kia kìa. Khoản tiền này đang ở chỗ của em.”
“Là em nên lấy.” Ứng Yến đặt cằm ở đỉnh đầu của cô: “Coi như đây là tiền bán cháu gái.
Nhưng rốt cuộc thân thế của em là gì?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Kha Mỹ Ngu suy sụp. Cô vốn dĩ đang cười trên sự đau khổ của người khác khi nữ chính đụng phải một đám thân thích như thế. Như vậy thì hay rồi, trở lại thành của mình.
Mặc dù cô không tính nhận, nhưng đáng ghét thấy sợ.
“Em cũng không biết.” Cô nhún vai: “Thật ra thì thân thế thế nào em cũng không quan tâm. Cha mẹ và ông bà tốt với em như thế, đó mới chính là người thân của em.
Em không có tâm trạng đi tìm nguồn gốc của mình đâu, sinh con nhưng không nuôi, cho rằng em c.h.ế.t rồi.
Cha mẹ và ông bà cực khổ nuôi em lớn như thế, sao có thể cho người ta hời được? Em cũng không phải chó mèo, cho ít mùi ngon là mang ơn người ta.
Cái dáng vẻ của nhà họ Lăng, nếu như em dám gật đầu thì ngày mai cái nhà này của chúng ta chắc chắn phải đổi họ.
Có lẽ.” Cô nhìn Ứng Yến: “Có lẽ ngay cả chồng cũng phải đổi…”
Ứng Yến sầm mặt: “Nói dễ nghe quá, sao lại kiếm chuyện tới anh rồi? Anh đổi ai cũng không đổi vợ đâu, anh theo đuổi em dễ dàng lắm sao?
Cô bé vô lương tâm này, ngày nào cũng kiếm chuyện với anh. Có phải em muốn anh moi t.i.m ngay tại đây mới cảm thấy anh tốt không?”
Kha Mỹ Ngu cười xoay người ôm eo anh: “Sao mà biết được, anh là của em, cũng chỉ có thể là của em!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-386.html.]
Em biết anh tốt với em, cho dù sau này xảy ra chuyện gì em cũng chỉ tin anh.
Ở trên thế giới này, cho dù là mấy đứa nhỏ cũng không đối xử tốt bằng anh. Quãng đời còn lại hai chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, em cũng không ngu, sao lại không biết anh tốt cơ chứ?
Chúng ta là vợ chồng hai kiếp…”
Nghe được những lời này của cô, Ứng Yến nhịn không được ôm cô thật chặt, cười khẽ: “Cô nhóc không có lương tâm này, cuối cùng cũng nói tiếng người.”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt, muốn đẩy anh ra nhưng người đàn ông đáng c.h.ế.t này ôm không buông.
Cô bấm lên thịt non trên eo anh, dùng sức nhéo, nghe tiếng hít hơi thì không nhịn được giảm sức: “Đây là vấn đề của riêng em sao? Tại cái tính kỳ cục của anh, chuyện bực bội gì cũng giữ trong lòng không nói ra. Thế thì sao em biết anh đang nghĩ gì?
Cùng lắm là nghĩ đến trong tim anh giấu ai, không biết ai đụng vào vảy ngược của anh, về nhà là dằn vặt em.
Bình thường lại không nói lời nào, ngoại trừ tay chân thì chúng ta không trao đổi gì. Em còn muốn m.ó.c t.i.m móc phổi ra đối xử tốt với anh, đó mới là bị điên ấy.”
Ứng Yến cắn má cô một cái: “Kẻ xấu cáo trạng trước, là do bản thân em nghĩ vớ vẩn, còn trách móc anh? Không hiểu cái đầu dưa nhỏ của em nghĩ gì nữa, có hay không cũng đổ hết lên đầu anh.”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt nhìn anh: “Rồi sao, em phụ nữ em cảm tính, không được à?”
“Được được được, em là bà cô, em nói đúng.”
Hai người chọc nhau cười lên, cọ cọ thân mật, cọ hồi ra lửa.
Trước kia cũng như thế, nhưng hồi đó là ồn ào thật, trong lòng cũng nén giận, không ai khom lưng nhận sai với người kia.
Có điều lúc đó hai người còn trẻ, đúng là câu nói kia của người già, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, quậy mấy ngày không được tự nhiên có thể hòa nhã sống chung. Làm một đôi oan gia thích nhau, chỉ là người trong cuộc nên không biết thôi.
Nhà họ Lăng đã giày vò mấy ngày vì mười nghìn đồng, ai cũng ỉu xìu. Suy nghĩ thử tiền thoáng qua như thế, cái loại khó chịu đó cũng giống như là qua thời hạn đổi tặng phẩm trúng giải vậy!
Không có tiền, Kha n Thục và người nhà họ Lăng đã cắt đứt quan hệ, lại không nhận được Kha Mỹ Ngu về. Rõ ràng cuộc sống không khác gì trước kia nhưng người nào cũng cảm thấy qua một trăm triệu năm, cuộc sống chán chường quá.
Phụ nữ nhà họ Lăng không khỏi ăn ý tìm đoàn thể riêng, nói chuyện Kha Mỹ Ngu là cháu gái ruột của nhà họ Lăng. Nói thêm đứa nhỏ này khinh thường nhà họ Lăng, vốn dĩ không muốn nhận thân, làm cho ý nguyện của ông cụ không trọn vẹn.
Mọi người thổn thức theo, không ngờ nhà họ Lăng nhiều người nhiều chuyện, còn đập ra chút bọt nước.
Có điều, có người cũng nói lên nghi vấn của Ứng Yến, hỏi bà cụ Lăng đang hăng say: “Thím à, không phải tôi có thái độ với vẻ ngoài người nhà thím. Thật sự đứa con của nhà bình thường, rất khó có vẻ ngoài xuất sắc như của đồng chí Kha.
Thím thấy đứa con của thằng năm nhà thím xem, thằng cả là anh em cùng cha cùng mẹ của đồng chí Tiểu Kha, sao mà vẻ ngoài khác hoàn toàn thế, không hề tương tự xíu nào?
Vẻ ngoài của thằng năm nhà thím ra sao, lúc đầu vẻ ngoài của vợ thằng năm ra sao thì chúng tôi vẫn còn nhớ đấy. Không có ai là mắt hai mí hết, da cũng không trắng như thế?”
Phải, gen di truyền của nhà họ Lăng quá mạnh, đều là mắt một mí cả, vì đời cháu có gen con dâu lẫn vào nên có mấy người mắt hai mí.
Nhưng tất cả con nhà thằng năm đều mắt một mí, sao lại có đôi mắt đẹp như Kha Mỹ Ngu người ta được?
Bà cụ Lăng hùng hổ: “Nó lớn lên giống cô nó, ai nói mắt một mí không thể sinh ra mắt hai mí? Thằng năm nhà tôi cũng là hai mí, nhưng mí lót đấy. Lúc nó nằm xuống thì mắt có tới ba mí. Ba mí cộng thêm một mí của mắt con dâu tôi vừa vặn có thể sinh ra hai mí!”
Một thiếu niên ngồi nghe phụt cười: “Bà Lăng, cái giải thích này của bà đúng là trái với ý trời! Kiến thức chúng tôi học được trong lớp sinh vật đấy. Hình dáng con người phải di truyền từ cha mẹ, cha mẹ đều mắt một mí sao mà sinh ra mắt hai mí được, tình hình gen biến dị quá thấp.”
“Đúng đúng, người sao có thể có khả năng đặc biệt được? Đều có quy luật.” Người còn lại rối rít hùa theo, còn người hóng chuyện thì nhìn bà cụ Lăng.