Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:06
Lượt xem: 33
Kha Mỹ Ngu cau mày, khẽ thở dài: "Tập đầu tiên của "Con đường trái tim" làm như vậy sao? Các người có tự tin gì mà dám làm trò trước khán giả cả nước trong phát sóng trực tiếp?"
"Đây là chương trình được khán giả cả nước mong chờ, có thể phản ánh tất cả mọi ngành nghề. Không chỉ là hai ba từ ngữ lạnh lẽo, mà là những người xây dựng có m.á.u thịt và cảm xúc, đã âm thầm nỗ lực vì sự thịnh vượng của đất nước."
Mỗi lời nói của Kha Mỹ Ngu đã làm lay động trái tim mọi người.
Sự ra đời của một chương trình, từ khâu lên ý tưởng đến khâu trình bày tới khán giả đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, sức lực, nhân lực và vật lực. Có thể nói, việc này giống như việc mọi người cùng nhau nuôi dưỡng một đứa con, đương nhiên bọn họ mong nó đạt được kết quả tốt.
Nhưng tập đầu tiên lại hơi gay gắt thẳng thắn quá mức, người dẫn chương trình và khách mời không kiêng dè cãi nhau trước mặt khán giả truyền hình. Bây giờ lại có một cuộc điện thoại gọi đến như vậy, người phụ trách nhìn Hoàng Chi Vinh lấy nghệ danh Dương Tử, hận không thể kéo cô ta xuống ngay lập tức.
Ha, vài người ỷ mình có chống lưng, không biết cái gì gọi là trân trọng, lợi dụng thành quả của nhiều người để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân. Không ai nghĩ cuộc điện thoại của bà cụ Lăng là trùng hợp.
Hoàng Chi Vinh cười tỏ ý xin lỗi: "Thật xin lỗi, đồng chí Kha Mỹ Ngu, chúng tôi không biết bà của chị sẽ gọi điện thoại đến đây."
"Ồ?" Kha Mỹ Ngu nhướng mày cười khẽ, không khách sáo nói: "Chuyện này có phải trùng hợp quá rồi không? Bao nhiêu người gọi đến như vậy, bà ấy lại là người đầu tiên? Ai không biết còn tưởng số điện thoại các cô đưa cho mọi người không phải là số gọi đến điện thoại ở hậu trường."
"Sao lại như vậy được? Nếu bà của chị đã gọi điện đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều khán giả quan tâm." Cơ mặt Hoàng Chi Vinh có chút cứng nhắc, trực tiếp chuyển chủ đề: "Nếu chị có thể ở đây giải quyết mâu thuẫn gia đình, thì cũng có thể xem đây là món quà của đài truyền hình dành cho chị."
Cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ: "Thời gian phát sóng của chương trình chúng ta khá dài, còn khoảng nửa tiếng nữa, thời gian vẫn rất dư dả."
Kha Mỹ Ngu chế nhạo: "Thanh quan không xen vào chuyện gia đình, bảo tôi để một người mới như cô làm người hòa giải?"
Hoàng Chi Vinh hơi cụp mắt xuống, ánh sáng vừa vụt qua, vẻ mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ oan ức bất lực: "Tôi biết đồng chí Kha Mỹ Ngu là người có thâm niên ở đài truyền hình chúng ta. Lúc chưa gia nhập ngành này, tôi chỉ cần nghe giọng nói của chị đã muốn trở thành một người có sức ảnh hưởng giống chị.
Muốn dùng sức lực ít ỏi của mình đóng góp vào việc xây dựng tinh thần của nước ta.
Có thể chị nghĩ tôi không đủ tư cách, nhưng chị cũng có thể coi đây là một nền tảng tâm sự, để bà cụ và chị bộc bạch nỗi lòng. Tôi nghĩ nhiều khi mọi người hiểu lầm nhau là do bọn họ không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau."
Kha Mỹ Ngu liếc nhìn cô ta. Phải nói một cô gái từ một gia đình công nhân viên bình thường có thể chen chân vào làm con cháu đại viện, lại còn thuộc đoàn thể nòng cốt, chắc chắn phải có không ít thủ đoạn, năng lực tùy cơ ứng biến và kiếm chuyện không thấp.
Hoàng Chi Vinh từ người kiếm chuyện lúc đầu đã trở thành ma mới bị ma cũ bắt nạt. Cô ta giả vờ như Kha Mỹ Ngu xem thường người khác, được mọi người khen ngợi đến mức không biết trời cao đất dày, ngay cả một bà cụ đáng thương như vậy cũng không chịu nhận!
Nhà họ Lăng cũng có năng lực, trước kia chỉ dùng dư luận trong đại viện để ép buộc cô, bây giờ lại đem mối quan hệ này ra trước mặt khán giả cả nước.
Bà cụ Lăng cũng tiếp lời đúng lúc: “Thật xin lỗi Ngu Bảo Nhi, là do bà quá muốn cháu nhận tổ quy tông. Mong muốn duy nhất của ông cháu chính là tìm được cháu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bà biết bà không nên tìm cháu ở đây, nhưng, bình thường cháu không chịu nói chuyện với bà, cũng không nghe bà nói…” Bà cụ cũng tỏ ra yếu ớt, sau đó nói một cách mơ hồ, khiến nhiều khán giả không nhịn được đứng về phía bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-389.html.]
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài: "Bà này, tôi biết cả nhà bà đều rất nóng lòng muốn tìm cháu gái. Nhưng hai mươi năm nay các người không hề phái một người nào đi tìm kiếm, vẫn là em họ cũ của tôi không biết lấy tin tức từ đâu ra để các người đến đây nhận người thân.
Các người hòa thuận vui vẻ với nhau không phải là tốt quá sao? Chỉ là em họ cũ của tôi đoán chừng không chịu nổi bản tính hút m.á.u của các người, cảm thấy không lợi dụng được, vậy nên muốn đổ cho tôi.
A, cho tôi hỏi có phải nhà họ Lăng các người nhận cháu gái hơi tùy tiện rồi không?
Trước đây, cả nhà các người giống như thám tử, ngày ngày cũng dựa vào cửa sổ để theo dõi nhà chúng tôi. Một khi có thứ gì ngon, con cái trong nhà sẽ lập đội đến xin.
Bây giờ lại thấy em họ cũ nói tôi là cháu gái của các người. Haha, không biết các người quy hoạch nhà chúng tôi xong rồi, ai sẽ là người vào ở đây?
Vết bớt rồi ngọc bội gì đó, những thứ này làm giả rất nhiều. Em họ cũ nói sao, các người liền nhận như vậy. Tôi muốn hỏi, ngoài nhà họ Lăng các người, còn có ai biết chuyện này nữa?
Nếu đã tìm tôi lâu như vậy, sao các người không tự mình tìm, mà lại giao phó cho người khác? Cái cớ này chỉ lừa được con nít dăm ba tuổi thôi."
Bà cụ Lăng tức giận đến mức kéo dây điện thoại. Đúng là nhà đông con, căn bản không hề thiếu cháu gái, hơn nữa thằng năm lại sắp lấy vợ mới, ai thèm quan tâm đến một con bé?
Bà ta thực sự không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào cho thấy mình đã tìm kiếm đứa cháu này suốt hai mươi năm trời.
Nhà họ Lăng cũng không quan tâm Kha Mỹ Ngu là thật hay giả, chỉ cần là cháu dâu nhà họ Tần, cô chính là cháu gái thật của nhà họ Lăng!
"Con bé này, tất nhiên chúng ta đã đích thân đến nơi ông nội cháu nhắc đến để kiểm tra, hơn nữa mỗi lần người trong gia đình đi công tác cũng sẽ tranh thủ thời gian đến đó. Sao chúng ta có thể tung chuyện này ra khắp nơi được chứ?
Ngu Bảo Nhi, bà biết mấy năm qua cháu chịu ấm ức, nên trong lòng oán hận..."
Bà ta nói với giọng điệu trìu mến, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Ngu Bảo Nhi, nếu cháu không nhận chúng ta cũng không sao, cháu chỉ cần xem chúng ta là hàng xóm thân thiết cũng được.
Con gái mà không có nhà mẹ mạnh mẽ chống lưng, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi cả đời."
Kha Mỹ Ngu cười khẽ hỏi: "Bà này, cháu gái của nhà các người có ký hiệu gì không? Ngọc bội mà Kha n Thục lấy được đúng là của tôi thật, nhưng trước đây các người không có cái khuôn này đúng không? Vậy nên không thể coi đó là bằng chứng được.
Không biết vết bớt trông như thế nào? Em họ cũ của tôi đã nói chi tiết cho các người chưa?"
Bà cụ hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: "Ngọc bội là của hồi môn của bà ngoại cháu, quả thực cũng không có mấy người nhìn thấy. Bà chỉ biết đó là ngọc bội có hình kỳ lân trân châu hiếm có, một hạt châu nước và một hạt châu lửa, ngoài ra bên viền ngọc bội còn thiếu một cái lỗ.
Những thứ này có thể đối chứng được, trên vai trái của cháu gái có một vết bớt hình bướm đỏ. Em họ của cháu bị bỏng ở đó nên không còn nữa. Chúng ta đã nhận con bé mà không nghĩ gì nhiều.
Sao con bé có thể bị bỏng trên vai, còn cháu lại có vết bớt trên vai tình cờ như vậy? Nhà họ Lăng chúng ta cũng được xem là gia đình có thể diện ở thủ đô, chúng ta không cần những lời nói dối rẻ tiền như vậy để trói buộc cháu."
Kha Mỹ Ngu gật đầu, cháu gái nhà họ Lăng quả nhiên là dùng hai điểm này để nhận ra.