Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:35
Lượt xem: 19
Trong ngần ấy năm, kể cả khi ở mạt thế, cô chưa từng cảm thấy hận thù như vậy.
Cô ghét việc những người này rõ ràng đang có một cuộc sống hạnh phúc, không có zombie, không phải đối mặt với sự nguy hiểm của bản chất con người, cũng không phải trải qua chiến tranh, chỉ cần chịu đựng sự nghèo khổ và tầm thường đơn giản nhất, nhưng họ vẫn có thể làm ra những điều xấu xa như vậy. Tại sao thế giới lại bất công đến thế?
Ứng Yến hôn cô: "Trên đời này có loại người mà không có? Bọn họ tự làm việc ác, cuối cùng cũng sẽ gặp báo ứng."
"Nếu như không có anh và em xen vào, bọn họ có thể chịu báo ứng gì chứ? Cho dù bọn họ có già, con cháu có bất hiếu, thì cũng là chuyện của mấy chục năm sau. Nhưng còn bây giờ, bọn họ vẫn đang sống ung dung tự tại."
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, cô cảm thấy dù mình có làm gì đi chăng nữa, thì nhà họ Địch cũng sẽ không ăn năn hối cải từ tận đáy lòng. Nhiều lắm họ cũng chỉ tiếc những món đồ cô đã trả lại cho ông cụ.
Ứng Yến cười nhẹ nói: "Đừng tức giận, vậy thì chúng ta hãy khiến họ nếm thử cảm giác đó ngay bây giờ."
Kha Mỹ Ngu khó hiểu nhìn anh.
"Không phải em biết y thuật sao? Em có thể làm tay chân người khác trở nên bất tiện trong thời gian ngắn được không?
Bọn họ thấy lúc đó ông cụ Địch bất lực như thế nào, vậy thì bây giờ hãy để bọn họ thay phiên nhau trải nghiệm cảm giác đó. Chỉ có như vậy, họ mới có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của ông cụ." Kha Mỹ Ngu không nhịn được bật cười: "Đây là một ý tưởng hay. Người nào cũng sẽ có ngày già đi, không phải ai cũng có thể ra đi trong tự hào. Hãy cho họ cảm nhận trước, để họ biết quý trọng cuộc sống, từ đó sống một cuộc sống tử tế hơn!"
Ngày hôm sau, sau khi đưa con đi học, hai người lập tức cải trang đi đến nhà họ Địch lần nữa.
Bởi vì Kha Mỹ Ngu biết đường, nên bọn họ đi một con đường khác, vừa đúng lúc mọi người đang mang đồ nghề về nhà. Vì Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến ẩn nấp rất kỹ, vậy nên không một ai để ý đến bọn họ.
Người nhà họ Địch đi riêng theo hai nhóm nam nữ.
Mặc dù cánh tay của những người đàn ông đã bị bẻ ra rồi gắn lại, nhưng ngoài việc có hơi nhức mỏi, thì cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng việc nhà bọn họ bị một cô gái ức h.i.ế.p là không thể chối cãi. Mặc dù ông cụ đã được đón đi, nhưng phần lớn của cải trong nhà cũng không còn. Bọn họ đều có chút không vui, sắc mặt âm u, người trước người sau cách nhau rất xa. Rõ ràng không ai muốn làm bao cát cho bọn họ trút giận.
Kha Mỹ Ngu cầm một nắm đá trong tay, sau đó nhắm về phía họ.
Ứng Yến thì cầm vài cái cơ quan.
Đất đai xung quanh trồng hai hàng cây đã được vài năm tuổi, từng cành lá rậm rạp vươn ra bên ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chính là lúc này!" Ứng Yến thì thầm, ném hết mọi thứ ra ngoài cùng với Kha Mỹ Ngu.
Mọi người đang đi thì nghe thấy một tiếng nổ, hai gốc cây lớn đột nhiên bị gãy đổ. Một ngọn lửa bốc lên dữ dội ở chỗ gãy, phát ra tiếng kêu tanh tách.
Hai người đàn ông nhà họ Địch vô thức tránh né ngã lăn xuống đất, không khỏi rên rỉ một tiếng.
Mọi người vội vàng cởi áo khoác ra dập lửa, có người còn lấy xẻng xúc đất để dập lửa.
"Ôi trời ơi, sao trời trong xanh thế này mà lại có sấm sét?" Có người hoảng sợ lẩm bẩm nói.
Các ông bà cụ cũng lắc đầu, nói cả đời mình chưa từng gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
Chẳng qua lúc này hai người nhà họ Địch đã qua cơn đau đớn, lại chợt phát hiện mình không thể đứng dậy, hai chân không còn chút sức lực nào. Điều đáng sợ nhất là bọn họ không hề cảm nhận được gì!
Họ để anh em dìu mình ngồi xuống vệ đường, hai chân ngay cả co lại cũng không được.
Vừa rồi bọn họ chỉ mới đụng mặt nhau, nên không để ý quá nhiều. Dù sao hai người đều có cùng cảm giác, chứng tỏ sự việc cũng không có gì nghiêm trọng.
Người dân dập lửa xong mới xem xét cây gãy và vụ cháy không rõ nguyên nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-407.html.]
"Vừa rồi các người nghe thấy âm thanh gì?" Mọi người không khỏi thấp giọng thảo luận.
"Hình như là tiếng pháo nổ?"
"Không đúng, là tiếng sấm. Vừa rồi có một tiếng nổ vang vọng bên tai tôi, bây giờ vẫn còn hơi khó chịu."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn là tiếng sấm. Anh đã bao giờ thấy ai đốt pháo chẻ đôi một cái cây, mà còn bắt lửa không?"
"Chậc, tôi cũng nghĩ vậy. Anh nhìn xem nhiều người chúng ta đi ngang qua đều không sao, chỉ có mỗi." Giọng nói của người đó nhỏ xuống, hất cằm về phía hai người đang ngồi bên vệ đường: "Hai người đó đột nhiên khuỵu gối xuống đất, đến tận bây giờ vẫn chưa đứng dậy được?"
Câu nói tuy không rõ ràng, nhưng trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên và chắc chắn. Chỉ là mười năm đó vừa trôi qua không lâu, trong lòng mọi người vẫn còn đọng lại sự sợ hãi. Đối với một số chuyện mê tín, bọn họ chỉ có thể hiểu ý, chứ không thể nói ra bằng lời.
Nhất định là người nhà họ Địch bất hiếu, nên bây giờ ông trời không chịu nổi nữa giáng sấm sét xuống, khiến bọn họ không thể đi được như một lời cảnh cáo.
Có lẽ vì người nhà họ Địch đã bị Kha Mỹ Ngu nặng tay dạy dỗ, ông cụ Địch cũng đã rời đi, khiến mọi người đột nhiên cảm thấy nhà họ Địch lộng hành trong thôn lúc trước cũng chỉ có vậy thôi.
Người có cường tráng hung hăng đến đâu, gặp phải kẻ mạnh hơn chẳng phải cũng bị đè xuống đất, thấp giọng cầu xin người khác đó sao?
Vậy nên mọi người không có gì phải che giấu sự chán ghét đối với nhà họ Địch.
Sắc mặt người nhà họ Địch trở nên khó coi, hét vào mặt mọi người: "Các ngươi thì thầm cái gì? Không định về nhà ăn cơm sao?"
Mọi người bĩu môi, xách đồ đạc tiếp tục bước đi, có người còn nhổ nước bọt xuống đất.
Nhà họ Địch chưa bao giờ tức giận đến vậy, một người đàn ông siết chặt nắm tay hùng hổ bước về phía trước.
"Làm gì đấy, anh định đánh người sao?" Người kia quay lại, chỉ vào đầu mình nói: "Đánh vào đây này, chỉ cần đổ máu, gia đình các người sẽ bị đuổi ra khỏi căn nhà gạch đó!"
Người kia cũng không phải chỉ có một mình, đằng sau còn có anh em ruột, anh em họ, nếu không bình thường cũng không dám nghênh ngang như thế.
“Đúng thế, cái đứa thứ ba nhà họ Địch kia, không phải đồ hèn thì mau ra đây đánh nhanh lên! Đánh xong tự chúng tôi tìm trưởng thôn với các đồng chí trong cục công an để họ phân xử đúng sai.
Không được tùy tiện đánh vào đầu, chậc chậc, rất nhiều bệnh không kiểm tra ra được, ví dụ như bị đần hay là bị điên, đến lúc đó cái nhà gạch này của mấy người cũng phải mang ra đền đấy!”
Mọi người đều ha ha gào thét, dáng vẻ mong người nhà họ Địch ra tay còn chẳng được.
Những người khác trong nhà họ Địch vội vàng kéo thằng con thứ ba lại.
Bọn họ nhìn ra rồi, đám người trong thôn vô cùng oán hận nhà họ, nếu như hai bên liều mạng đến vỡ đầu chảy máu, chắc chắn nhà họ sẽ chịu thiệt, nói không chừng đến cả nhà cũng phải giao ra.
Người trong nhà có tài giỏi hơn nữa nhưng nếu như thôn dân thà rằng dây dưa, bọn họ cũng phải giả vờ làm con cháu.
Một lần yếu đuối coi như giao điểm yếu vào tay người khác, sau này cứ đợi bị bắt nạt đi!
Trong lòng họ hiểu rõ chuyện này nhưng người nhà họ Địch thực sự không dám làm như thế, họ chỉ có thể tỏ vẻ hung hăng.
Đối phương lập tức hiểu ra: “Haha, người nhà họ Địch mấy người chính là đồ ỷ đông h.i.ế.p yếu thôi, đúng là khiến người ta khinh thường!
Người thì cường tráng như thế, còn không phải dựa vào một ông cha già nuôi nấng lên sao, thế mà đối xử với cha ruột như heo như chó, chẳng bằng súc sinh, sau này mấy người cứ đợi bị gặp báo ứng đi.
Thật đúng là cả nhà ngu xuẩn, cứ tưởng nhà mình sống tốt lắm ấy...”
Mọi người càng nói càng quá đáng nhưng người nhà họ Địch chỉ có thể nghiến chặt răng.