Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:37
Lượt xem: 16
“Mấy người một vừa hai phải thôi!”
Đám người cùng cười phá lên: “Haha, là con cả nhà họ Địch nói chuyện đấy sao?”
Thậm chí có người còn học theo: “Mấy người một vừa hai phải thôi! Ôi trời ạ, từ khi nào mà người nhà họ Địch lại hèn đến thế này? Chỉ dám nói mấy lời hung ác thôi?
Đừng vậy mà, tức giận thì động thủ đi, bọn tôi không sợ đâu, bọn tôi hận không thể để mấy người thỏa sức mà đánh. Dù sao thì chúng tôi còn có thể được bồi thường nhà ngói nữa.”
Dáng vẻ chả sợ gì sất của họ kia cũng chẳng khác gì người nhà họ Địch mấy ngày trước.
Người nhà họ Địch chỉ có thể tức giận, kéo hai anh em kia vào nhà.
Đợi đến nhà rồi chân hai người kia đã không còn chút cảm giác nào, dù cho dùng nắm đ.ấ.m đánh thật mạnh cũng giống như đánh vào chân người khác.
“Mẹ, con, con sẽ không bị què chứ...”
“Vợ ơi, chân anh không nghe lời, lẽ nào thực sự gặp báo ứng rồi?”
Hai người đàn ông bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, trên trán lấm tấm mồ hôi, nước mắt cũng trào cả ra.
Người trong nhà vội an ủi họ, có lẽ là vừa rồi bị sét đánh dọa sợ, chân họ không nghe lời nữa, ngủ một giấc dậy là khỏe rồi.
“Không phải vậy đâu, cái cây kia bị đứt trước mặt bọn họ, tiếng sấm to như thế, ai chịu nổi cơ chứ.”
Bà cụ Địch thì thầm: “Cũng có thể bị dọa bay mất hồn rồi, tối nay để mẹ gọi về cho mấy đứa...”
Hai người đàn ông bất lực, chỉ có thể về phòng ngủ trước, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, đợi sau khi họ tỉnh lại ròi, mọi thứ đều trở lại bình thường.
Nhà họ cơm nước cũng không thèm ăn, mang theo sự thấp thỏm bất an, họ trằn trọc trên giường rất lâu, chốc chốc lại giơ chân, động đậy thử, nhưng đầu gối hoàn toàn không nghe lời.
Có điều bọn họ làm việc cả buổi sáng, còn thêm bị dọa sợ, cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ mất.
Hôm nay người nhà họ Địch như con rùa rụt đầu vào mai, ngoại trừ lúc đi làm, nhẫn nhịn mấy lời nói chua ngoa, cay nghiệt của người khác ra, họ không ừ hử lời nào nữa.
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến về nhà, thuận tiện đón đám trẻ luôn.
Mỗi tuần bọn họ đi làm ba ngày, một người làm ông chủ, thời gian vô cùng tự do.
Ngày hôm sau, tiếp tục đưa đám trẻ đi học rồi vào trong thôn. Không cần phải nghe ngóng kỹ càng, chỉ cần nghe mấy phiên bản sau của các ông, các bà ở cửa thôn là đủ rồi.
Có bà cụ sống ngay bên cạnh nhà họ Địch, kéo theo con cháu mình ngồi nghe cả đêm, lấy được thông tin mới nhất, chi tiết nhất và chân thật nhất.
Mặc dù các ông các bà đã lớn tuổi, không cần làm đồng nữa, đám trẻ trong nhà đều do con cái trông nom nhưng bọn họ cũng có nhiệm vụ của riêng mình, ví dụ như cõng gùi tre đi nhặt rác, cắt cỏ cho lợn, nhặt củi, cho gia súc trong nhà ăn, nấu cơm cho người nhà,...
Vì thế sau buổi sáng không ngừng bận như con quay, bọn họ sẽ tụ tập ở cổng làng, dưới gốc cây cong queo, mặt trời đã dâng cao, xuyên qua từng kẽ lá rồi rải xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-408.html.]
Một đám người già trò chuyện một lúc, suy đoán chuyện ngày hôm qua, sau đó họ lại đồng loạt nhìn về phía bà cụ với một ông cụ cũng là hàng xóm bên kia nhà họ Địch.
“Bà chị à, mấy người ở bên cạnh nhà họ Địch, chắc chắn biết rõ sau đó xảy ra chuyện gì? Nghe nói tối qua ầm ĩ một lúc, buổi sáng vẫn còn ồn ào à?”
Bà cụ kia hắng giọng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhà họ Địch lắm người lao động, đùng một cái hai người không đi làm được nữa, trong thời gian ngắn thì không thấy sao nhưng đợi thời gian kéo dài rồi, mấy người cứ nhìn xem, Thiết Chùy kia chính là cái kết của bọn họ.
Tôi cảm thấy chẳng bằng được Thiết Chùy, ít nhất Thiết Chùy còn có thể kiếm được không ít đồ tốt về nhà, dựng được cả nhà nữa. Bọn họ thì góp được bao nhiêu công đâu.”
Mọi người không nhịn được nghe bà cụ lòng vòng, họ giục bà mau kể xem vụ ồn ào tối qua với sáng nay là thế nào.
“Có thể có gì nữa.” Nói đến đây, bà cụ thì thầm nói: “Mặc dù hiện giờ đã là năm tám mươi mốt nhưng rất nhiều thứ đồ không thể nói trắng ra được.
Không phải hai người nhà họ Địch kia chân đều không dùng được rồi sao? Người nhà họ Địch cảm thấy bọn họ thấy sét đánh nên bị dọa sợ, ngủ một giấc dậy là khỏi rồi, kết quả thì sao, đến tận tối rồi, khi mọi người từ ngoài ruộng về, chân hai người kia vẫn chưa có tí cảm giác gì.
Vợ với con họ đều khó chấp nhận, kêu gào ầm ĩ. Vợ Thiết Chùy đó cũng to gan, đóng cửa vào, gọi hồn cho bọn họ.”
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người ở hiện trường đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.
“Bà ta dám làm thật sao! Không sợ bị báo cáo rồi bắt đi giáo dục à? Tổ chức đã tuyên truyền rồi, bài trừ mê tín, tin tưởng khoa học, ma quỷ gì gì đó đều chỉ là tưởng tượng của người đi trước thôi...”
Thực ra thì ngoài miệng mọi người nói như thế nhưng những người lớn tuổi vẫn tin tưởng không chút nghi ngờ về lời người đi trước.
Suy cho cùng Hạ Hoa nhiều kỳ nhân dị sĩ, có vài người thực sự có bản lĩnh, những người lớn tuổi biết nhiều điều, kiến thức rộng rãi, một đời nhìn thì không dài nhưng lại phải trải qua rất nhiều chuyện. Có người trong số bọn họ nhìn thấy những chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được.
Ví dụ như có vài đứa bé phát sốt, được đưa vào phòng y tế, bác sĩ tiêm thuốc cũng không có tác dụng gì, bác sĩ nhiều lần nói là bệnh nguy cấp, cuối cùng người nhà bất đắc dĩ phải kéo về nhà, vụng trộm tìm người giúp gọi hồn, đứa bé kia thế mà lại khỏe lại thật!
Hơn nữa cao nhân kia hoàn toàn không thể nào biết chuyện trong nhà đứa trẻ nhưng cao nhân bấm tay tính là có thể nói ra bảy, tám phần, người nghe rợn tóc gáy, kính trọng không thôi.
Mọi người phụ họa theo mấy câu, sau đó gấp gáp hỏi: “Sau đó có được không? Buổi sáng lại ầm ĩ gì thế?”
“Chắc chắn là không được rồi. Ngủ một giấc dậy chân hai người vẫn lạnh băng, tê cứng, không có chút cảm giác gì giống như hoàn toàn không phải chân của mình.
Một buổi chiều lại thêm một buổi tối rồi mà còn chưa khỏi, bọn họ thất vọng lắm. Con dâu nhà họ Địch nào phải đèn đã cạn dầu? Ai cũng không muốn nhà mình chịu thiệt, chỉ sợ phải ép tiêu đến tiền của mình, phải nuôi thêm vợ con họ nên bắt đầu ầm ĩ nói bóng nói gió.
Tôi đoán là nhà họ sắp ra ở riêng hết rồi.”
Trong thôn, phần lớn người dân đều không ra ở riêng bởi vì bọn họ còn phải làm ruộng để sống, nhà đông người thì khả năng gánh vác rủi ro cũng lớn, một nhà lớn bé đủ cả, kề vai sát cánh lo liệu cho cuộc sống.
“Tôi cảm thấy không chỉ ra ở riêng đâu, nói không chừng hai cô con dâu kia còn cuốn gói về nhà mẹ đẻ ấy chứ...”
“Chậc chậc, lúc đầu nhà họ Địch kia ngang ngược thế nào, ai dám bắt nạt bọn họ đâu? Mỗi lần có người ấm ức, bị bắt nạt, hai người kia chạy nhanh nhất, bình thường cũng ra sức nhiều nhất, kết quả thì sao, bây giờ chân bọn họ vô dụng rồi, ai còn thèm bọn họ nữa.”
“Đều là đồ ngốc cả, ông cụ nhà đó nói đúng lắm, bọn họ cảm thấy bây giờ mình rất thông minh nhưng thực ra người đang làm, trời đang nhìn, mọi hành vi mà họ làm hôm nay đều được con cháu nhìn thấy hết. Đợi khi bọn họ già yếu rồi, liệu có thể sống cuộc sống tốt lành được thế nào?”
Nghe đến đây, Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi.
“Trên thế giới này có quá nhiều chuyện tương tự, chúng ta có thể lo được mấy chuyện?” Kha Mỹ Ngu thở dài: “Gọi người giả vờ ngủ dậy khó lắm. Lẽ nào trong lòng mấy người nhà họ Địch kia không phân biệt được đúng sai sao? Có đó nhưng bọn họ không muốn làm thôi, bao nhiêu năm qua đi rồi, bọn họ sao có thể xoay chuyển được.”
Ứng Yến cười nói: “Vậy cứ để chân họ phế như thế đi, cảm nhận cuộc sống không tiện, lòng người nóng lạnh trong mấy tháng nữa. Nếu như đến lúc đó bọn họ còn không thể làm người đàng hoàng, vậy chúng ta cũng bó tay.”