Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:18
Lượt xem: 13
“Tôi thì không giống thế, mặc dù tôi có con nhưng con tôi lớn rồi, không cần người khác chăm sóc. Nhà họ Địch chúng tôi lại còn là nhà gạch, có bao nhiêu cô gái trẻ tranh nhau muốn được gả vào!”
Vợ anh tư Địch cười nhạo: “Tôi sống với anh đủ lắm rồi. Nếu không phải thấy anh khỏe mạnh, đưa nhiều sính lễ, tôi cũng chẳng thèm gả vào cái nhà này.
Dù cho anh có đứng được dậy, tôi cũng không ở lại đây đâu. ở lại đâu làm gì, lẽ nào sống nghèo khổ với anh sao?”
Anh tư Địch tức lắm: “Được, được lắm, là cô không muốn đấy, vậy cô đi mau đi. Bước ra khỏi cái cửa này rồi, cô đừng mong quay về nữa, cứ đợi bị nhà mẹ cô bán đi với giá cao đi.”
Vợ anh ta không tranh cãi nữa, quay đầu đi thẳng.
Anh tư Địch thử bám vào giường đứng dậy, nằm một tháng trời, cơ bắp trên chân đều teo lại, nhưng cuối cùng anh ta vẫn run rẩy đi được mấy bước rồi, nhưng mà sức lực không bì được với lúc trước.
Anh ta cố gắng bám vào tường đi ra sân, thấy già trẻ trong nhà đều kinh ngạc nhìn mình, trong lòng anh ta vui lắm.
“Mẹ ơi, chân cha khỏi rồi, cha có thể xuống đất đi được rồi.” Một đứa bé gào lên.
Thế nhưng vợ anh ta quay đầu lại nhìn rồi không những không quay lại mà còn chạy nhanh như chó.
“Cha, mẹ không bắt mẹ về sao ạ?” Đám trẻ sốt ruột hỏi.
“Bắt gì mà bắt, cái loại phụ nữ nhẫn tâm làm nhục mẹ chồng, không cần con cái nữa bắt về cung phụng hay sao?” Bà cụ nói xong, bản thân cũng không ầm ĩ nữa, bà ta bò từ dưới đất lên, phủi phủi bụi.
Bà ta hưng phấn nói với con trai: “Thằng tư à, con nói đúng lắm, chỉ có phụ nữ sợ không gả được chứ không có đàn ông sợ không lấy được vợ. Nhà chúng ta có nhà gạch, sau này mẹ sẽ cưới cho con gái nhà lành.”
Anh tư Địch cũng cười nói: “Đương nhiên rồi, lúc đầu điều kiện nhà chúng ta bình thường, không được chọn, nếu không con cũng không cần cái loại đấy...”
Kha Mỹ Ngu nhìn mà sững sờ, cô quay qua nhìn Ứng Yến: “Thế là chúng ta thành toàn cho họ sao?”
Cô nhìn đôi vợ chồng chia tay xong ai cũng vui vẻ kia.
Ứng Yến cũng im lặng: “Nhà gạch là do tổ chức bù đắp cho ông cụ. Chỉ cần nhà họ Địch còn ở trong cái thôn không có nhiều nhà gạch này thì họ có vốn liếng để huênh hoang.”
“Chẳng lẽ chúng ta lại phá cái nhà kia đi?” Kha Mỹ Ngu đánh giá căn nhà, nhướn mày hỏi.
“Không vội, chúng ta xem xét đã rồi tính tiếp.”
Chân anh tư Địch đột nhiên khỏe lại, những người đàn ông khác cũng cảm thấy chân họ sẽ dần dần khỏi hẳn, thế là lại có đủ tự tin.
Trước đây họ bị vợ nói bóng nói gió, bây giờ bọn họ cũng thô lỗ la mắng mọi người.
“Đun nước cho tôi tắm đi, chân ông đây chỉ nhất thời không dùng được, cô đã bỏ mặc tôi rồi sao? Một tháng không tắm rửa, cả ngày ruồi nhặng cứ vo ve quanh tôi rồi.”
“Sao hả, còn dám tỏ thái độ với tôi à? Đợi chân ông đây khỏi rồi, để xem tôi xử cô thế nào!”
“Lại còn nhìn nữa, có bản lĩnh thì cô cũng cuốn gói rồi cút như nhà thằng tư đi, ông đây không sợ không có vợ. Cô đi rồi càng tốt, ông đây lại tìm gái trẻ xinh đẹp...”
Phụ nữ nhà họ Địch có lợi hại hơn nữa nhưng đối mặt với đám đàn ông hèn nhét cả tháng trời có khả năng sắp khỏi hẳn, họ lại nhịn nhục.
Nhưng thời buổi này để họ cuốn gói về nhà mẹ đẻ, họ không dám.
Họ đã đến tuổi làm bà nội rồi, gả cho người ta cũng không thể sinh con, thì mong mỏi gì có người hầu hạ lúc về già?
Họ chỉ có thể nghiến răng thỏa mãn yêu cầu của đám đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-413.html.]
Kha Mỹ Ngu không nhìn nổi nữa, cô ném đá vào chân đám đàn ông nhà họ Địch.
Chân bọn họ khỏi rồi nhưng để khôi phục lại để đi được đường cần một, hai ngày, đúng lúc để vợ chồng họ hòa hoãn xung đột.
Thời gian càng dài thì sự tức giận của đám đàn ông càng giảm bớt.
Cuộc sống đồng áng vất vả, chân họ vừa hay có thể đi lại được nên họ vác công cụ xuống ruộng làm việc.
Đám phụ nữ thở phào một hơi, ai ai cũng chịu khó hơn lúc trước, việc nhà thay nhau làm, ra đồng làm việc cũng ra sức hơn.
Nhất thời trong nhà lại hòa hợp mà bao nhiêu năm nay chưa từng có.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến yên tâm rồi. Bọn họ giả vờ vào ở nhà khách trên thị trấn, nói là sinh viên mỹ thuật của trường đại học, sớm đi tối về cũng chỉ khiến một số ít người chú ý.
Đám đàn ông nhà họ Địch bại liệu nửa tháng cũng đã để lại ảnh hưởng sâu sắc. Trước đây mặc dù nắm đ.ấ.m của họ cứng nhưng họ đều nghe lời vợ, cứ như nòng súng, vợ chỉ đâu thì đánh vào đó.
Bây giờ ngược lại, họ chỉ ra đồng làm việc, bình thường ở nhà giống ông cụ, nước rửa chân cũng do vợ bưng lên.
Hết cách rồi, đàn ông dù có hèn nhát, không có bản lĩnh đến đâu thì ở nhà nổi nóng với vợ con đều hùng hồn cả. Huống chi bọn họ đã phải nhịn cả một tháng, tự mình cho rằng đã nhìn thấu bản chất của vợ là đồ phụ nữ độc địa chỉ nhắm vào sức lao động của mình và căn nhà gạch.
Nếu không phải chân bọn họ khỏi nhanh, e là họ cũng giống như em dâu, bỏ lại mình và con cái, quay về nhà mẹ đẻ tìm mùa xuân thứ hai!
Vì thế bọn họ bắt nạt vợ càng thêm kinh khủng, cứ không vừa ý một cái là đá thúng đụng nia ngay.
Đến cả vợ anh cả ghê gớm nhất làng, lúc đầu chửi bới kinh khủng nhất cũng bắt đầu cụp đuôi làm người sau khi bị anh cả Địch tát cho như vung tay quạt.
“Nhìn gì mà nhìn? Còn không phục à?” Đá người xong, anh cả Địch thấy vợ mình oán giận nhìn qua, anh ta lại xoay xoay cổ tay cười lạnh: “Trước đây tôi còn chưa hiểu cô đấy, nếu không phải lần này chân tôi đột nhiên bị phế, tôi cũng không biết con đàn bà xấu xa cô lại bạc tình bạc nghĩa như thế đâu.
Nhớ tới trước đây tôi hầu hạ cháu cô, tôi lại thấy tức. Còn không đi đổi nước đi.
Tôi nói cho cô biết nhé, tốt nhất là cô đàng hoàng tử tế vào, đừng hở chút là động kinh. Nếu như cô dám ly hôn với tôi, tôi có thể vác d.a.o c.h.é.m hết già trẻ lớn bé nhà cô, một mạng đổi lấy mười mấy mạng, tôi không thiệt...”
Anh ta nhéo cằm người phụ nữ, ác ý nhả từng chữ.
Vợ anh cả Địch bị dọa vội vàng bưng chậu nước loạng choạng chạy ra ngoài, nước mắt đầy mặt mà không biết, bản thân chọc phải tên điên gì thế này.
Sớm biết anh ta là người thế này, lúc trước cô ta nên để anh ta đói chết.
Ngoài mặt cô ta ác thì có ác nhưng những chuyện nên làm, cô ta làm cũng không ít.
Vợ những người khác cũng như thế, thấp kém, bẻ nhỏ, lại còn bị đánh bị mắng, thậm chí còn nhịn nhục nhìn người đàn ông nhà mình mắt đi mày lại với quả phụ dâm đãng trong thôn.
Mấy người vợ đã chạy đi, ngoại trừ vợ anh tư Địch, những người khác đều mang theo anh em đi kéo về, cô nào cô nấy đều bị đánh bầm dập.
Kha Mỹ Ngu hít sâu một hơi, nghiến răng nhìn họ hành hạ lẫn nhau.
Đám đàn ông kia đánh phụ nữ đến nghiện, nếm được vị ngọt rồi, lần sau họ lại không khống chế được nắm đ.ấ.m của mình.
Đám đàn ông nhà họ Địch thích nhìn đám phụ nữ hận mình nhưng lại không làm gì được mình, chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ mình.
Chỉ mấy ngày thôi, phụ nữ nhà họ Địch kêu gào đã thành chuyện thường thấy. Bình thường bọn họ giặt quần áo, cắt cỏ cho lợn, trên người thương tích đầy mình, vẻ mặt đờ đẫn, thậm chí còn tuyệt vọng.
Hôm nay đám đàn ông nhà họ Địch vác đồ ra đồng làm việc, lại bị một tia sét giáng xuống, họ lần lượt nằm liệt ra đất như rối gỗ.
Đám đàn ông nhà họ Địch nhìn nhau, họ thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Sắc mặt đờ đẫn của phụ nữ nhà họ Địch đột nhiên thay đổi, họ nhìn nhau sau đó chạy nhanh như bay, mượn xe kéo đám đàn ông về nhà.