Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 429
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:44
Lượt xem: 26
Bên này thì ông cụ Triệu chạy tới viện dưỡng lão, mà tất cả con cháu của nhà họ Triệu cũng đến thủ đô hết.
“Khụ, nhân lúc tối mọi người đều ở đây, tôi nói nói tới công việc mấy đứa quan tâm nhất.” Ăn cơm, ông cụ bỏ đũa ra, đợi bảo mẫu dọn dẹp xong thì gọi tất cả mọi người lại.
Tất cả đều giật mình, rối rít tìm chỗ ngồi, nghiêng tai lắng nghe lời của ông cụ nói.
“Mấy đứa cũng biết gần đây tôi bận bịu chuyện viện dưỡng lão. Viện dưỡng lão mới bắt đầu chuẩn bị, nghe Ngu Bảo Nhi nói là một tuyển một nhóm nhân viên. Có điều nhóm nhân viên đầu tiên chưa chắc khỏe, công việc phức tạp và rất nặng nề.
Hễ có chút đầu óc là biết, công nhân viên kỳ cựu rất được ưa chuộng trong một đơn vị. Chắc chắn lúc phân chức vụ sẽ cân nhắc ưu tiên hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôi không muốn để các người vào nhờ quan hệ, nhưng công việc tốt cũng không rơi lên người bình thường.
Một đám ai ai cũng nói luôn mồm, làm như mèo mửa rất khó để tìm thấy công việc thích hợp, cho nên tôi mặt dày đòi Kha Mỹ Ngu vài danh ngạch, để xem xem ý của mấy đứa thế nào.” Ông cụ Triệu uống trà rồi nhìn họ.
Mọi người sửng sốt, viện dưỡng lão là cái quỷ gì?
Bọn họ tưởng ông cụ lăn qua lăn lại, cái tổ chức này thì có thể kiếm được bao nhiêu?
Bọn họ cả ngày phải đối mặt với một mình ông cụ còn chưa đủ sao, sao còn phải đối mặt với một đám nữa, haha, tha cho họ đi.
Ông cụ Triệu thản nhiên nói: “Ha, quả nhiên bọn bay toàn là đồ không có đầu óc, không, nên nói là trong đầu bọn bay toàn là cỏ.”
Bị ông cụ mắng là không có đầu óc, trán mọi người giật giật, vẫn theo thói quen nhịn xuống.
Ba ba Triệu không nhịn được thì thầm: “Cha, viện dưỡng lão hầu hạ người sống, bọn con, bọn con không có kinh nghiệm, hay không đi nữa nhé.”
Bọn họ đều là người thành phố, dù là lúc đi học hay trước kia đi làm đều sẽ có hoạt động đến cô nhi viện và viện dưỡng lão.
Đều có một tòa nhà, một cái sân, trong nhà toàn là người, nhân viên công tác hận không thể mọc tám tay, hoàn toàn không có ranh giới rõ ràng giữa nhân viên văn phòng và lao động phổ thông.
Đám đàn ông ngại không mở miệng nhưng đám phụ nữ ỷ vào da mặt dày, nhao nhao nói: “Phải đấy cha, viện dưỡng lão toàn các ông bà cụ, bọn con mà hầu hạ không tốt là người nhà tìm đến, phiền phức lắm.”
“Ông nội, viện dưỡng lão có tổng cộng có mấy vị trí, không phải bọn cháu chiếm hết đấy chứ?”
“Ông nội, làm việc trong viện dưỡng lão, trách nhiệm lớn, bọn cháu trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, sợ làm ông mất mặt...”
Ông cụ Triệu cười lạnh: “Trước đây bám lấy tôi tìm công việc, nói cái gì mà không câu nệ, bây giờ lại bắt đầu kén cá chọn canh? Mấy đứa thì biết cái gì, chỉ có công việc chọn mấy đứa thôi!
Nếu mà mấy đứa có tí đầu óc thì đã suy nghĩ rõ ràng rồi, lần này không giống thế.
Đồng chí Kha Mỹ Ngu là ai, cô ấy là giảng viên đại học thủ đô, còn làm người dẫn chương trình trên đài phát thanh, đài truyền hình, là người đầu tiên mở trường đại học dành cho người cao tuổi trên nước ta, đó có thể là viện dưỡng lão bình thường sao?”
Nghe ông cụ nói thế, cuối cùng mọi người cũng động não, đúng thế, cái tên Kha Mỹ Ngu rất vang, từ ngày đầu tiên họ đến thủ đô đã nghe thấy ba, bốn lần.
Thậm chí bọn họ còn muốn vào làm trong trường đại học dành cho người lớn tuổi nữa.
“Ha, viện dưỡng lão còn có thể được cô ta cho nở hoa sao?” Bà ba Triệu thực sự không nghĩ nổi viện dưỡng lão có thể trở thành thế nào, bà ta nhịn không được hỏi.
Ông cụ hừ một tiếng: “Còn không phải sao, viện dưỡng lão của con bé có một phần truyền thống, thu nhận một vài người lớn tuổi không ai chăm sóc, một phần mang tính chất thu phí, cung cấp chất lượng phục vụ cũng khác nhau, chú trọng vào sự thoải mái như ở nhà.
Mấy đứa còn nhớ nhà máy dệt làm trò ở vùng ngoại ô không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-429.html.]
Đương nhiên mọi người đều nhớ, mặc dù nhà xưởng đóng cửa hai, ba năm nay nhưng chuyện cười kia vẫn bị hàng xóm láng giềng kéo ra, lan vào lỗ tai họ.
Thêm vào đó, bọn họ rất hiểu quy mô của nhà máy dệt này.
“Xưởng dệt kia được nhà nước phân cho Kha Mỹ Ngu làm viện dưỡng lão, so với đại học dành cho người cao tuổi, viện dưỡng lão cần diện tích gấp đôi, mấy đứa cân nhắc cho cẩn thận đi.” Ông cụ chậm rãi nói.
Người nhà họ Triệu vừa nghe Kha Mỹ Ngu làm lớn như thế thì đều động lòng.
Ông cu nhìn đám con cháu này, thật đúng là ngu xuẩn không có giới hạn, ông cụ nhẫn nại phân tích cho họ nghe: “Mấy đứa đúng là cái giống ếch ngồi đáy giếng, viện dưỡng lão lớn như thế, có thể quản lý, kinh doanh giống các viện dưỡng lão khác sao?
Không phân công công tác tường tận thì chẳng phải sẽ loạn cào cào lên à? Nếu đã phân công công tác, chắc chắn không thiếu những chức vụ quản lý và nhân viên công chức ngồi văn phòng, nếu mấy đứa trở thành nhóm nhân viên đầu tiên, vậy thì đến lúc phân chức vụ, không phải mấy đứa sẽ được ưu tiên sao?
Tôi đã nói thế rồi, nếu mấy đứa còn do dự tiếp thì đừng mang họ Triệu nữa!”
Mọi người nghe xong đều liên tục gật đầu, quả đúng là như thế, làm gì có ai không muốn trở thành người có kinh nghiệm trong đơn vị.
Bình thường ông cụ rất ghét họ, thỉnh thoảng lại mắng đầu óc ngu dốt nhưng trước nay chưa từng nói sẽ tống cổ họ ra khỏi nhà. Ông cụ chỉ hận rèn sắt không thành thép thôi, họ đều hiểu ông cụ sẽ không bẫy mình.
Đây chắc chắn là cơ hội khó có được bày ra trước mắt họ, ông cụ khổ sở khuyên nhủ, cũng quanh co lòng vòng nói cho họ biết, dựa vào quan hệ của ông cụ với Kha Mỹ Ngu, có lẽ lúc phân chia chức vụ, bọn họ có thể đạt được mong muốn.
Mọi người lập tức nhận ra chỗ khổ trong lòng ông cụ, vội vàng nói muốn đăng ký.
Một người gấp gáp bày tỏ, những người khác không cam lòng bị bỏ lại phía sau, đều nhao nhao tỏ thái độ.
Vì thế ông cụ Triệu móc ra một xấp hợp đồng phía sau ra: “Mấy đứa xem đi, không có vấn đề gì thì ký tếm.”
Mọi người nhìn lướt qua, cảm thấy tất cả đều không có vấn đề gì, bây giờ làm gì có ai làm việc mà không phải làm cả đời?
Huống chi bọn họ đã đến thủ đô rồi, chắc chắn không chuyển đi nữa, lại thêm khoảng thời gian này tìm công việc khó khăn, bọn họ hận không thể tìm một vị trí để phó thác phần đời còn lại luôn ấy.
“Ký mười năm? Mười năm sau thì sao?”
Ông cụ liếc mắt nhìn họ: “Mười năm sau đương nhiên có thể tiếp tục làm.”
Mọi người đều yên tâm, cầm bút soàn soạt ký tên, đến cả Triệu Phương Hoa cũng gấp gáp ký theo.
Sau khi ấn dấu tay, trong lòng cô ta rất bình thản và nhẹ nhõm.
Cô ta không cần lo lắng sau này mình không có gì nữa, có công việc rồi, chuyện còn lại chỉ còn kết hôn, sinh con sẽ thuận như nước chảy thành sông.
Triệu Phương Hoa nghĩ nhiều hơn những người khác, viện dưỡng lão Kha Mỹ Ngu làm nếu đã có tính chất thu lợi, lại thêm mọi người đều ở trong bốn đại viện lớn, vậy các ông bà cụ đi vào đó đều là người có m.á.u mặt, vậy con cháu họ cũng không quá kém.
Cô ta chỉ cần lấy lòng vài người, cuộc đời cô ta sẽ được giải quyết.
Nhận được tin tức người nhà họ Triệu và nhà họ Địch đều ký hợp đồng rồi, Kha Mỹ Ngu nhếch môi cười nhạt, cô cũng bắt đầu tuyển nhóm công nhân đầu tiên cho nhà máy dệt.
Rất nhiều người có được tin tức đều là công nhân của nhà máy dệt, trời còn tối đen, khu cổng xưởng đã bị mấy trăm người chặn kín.
Kha Mỹ Ngu điều các nhân viên trong trường đại học dành cho người cao tuổi sang để cùng nhau tuyển dụng.
Bây giờ mọi người thành thật có hiệu suất làm việc cao, nhất là co đã tìm đội xây dựng đều là các lão binh đã giải ngũ, lại mượn thêm máy móc cỡ lớn, cô tin tưởng có thể cải tạo viện dưỡng lão này trong vòng hai tháng.
Cho nên nhân hai tháng này, cô phải thành lập ban lãnh đạo.