Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:49
Lượt xem: 18
Chờ họ cất đồ đạc xong, ông cụ lại dẫn người đến kho lấy chổi lớn chổi nhỏ, cây lau nhà với khăn lau, sau khi phân công xong mới nói.
“Đi ra ngoài, đối diện chính là hợp tác xã cung ứng tiếp thị, bên cạnh là tiệm cơm quốc doanh, bên đường có các tiệm ăn vặt mở cả sáng lẫn tối, bây giờ mọi người đi mua đồ đi, ba giờ chiều bắt đầu làm việc, làm cho đến tận bảy giờ tối.
Ngày mai năm giờ dạy làm việc, phải làm đến mười giờ, buổi chiều ba giờ bắt đầu, vừa hay tránh được thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày.
Hai ngày này mấy người nhất định phải quét sạch từ cổng lớn tới cổng tòa nhà văn phòng, còn có cả trong tòa văn phòng cũng phải dọn sạch.
Người nhà họ Địch gật đầu đồng ý, không dám dừng lại, họ bỏ công cụ xuống, đi ra ngoài mua đồ.
Mặc dù nơi này có giường nhưng những thứ khác thì chẳng có gì, tất cả phải tự mình giải quyết.
Đến buổi chiều, ông cụ Triệu dẫn con cháu mình tới.
Lần này Kha Mỹ Ngu đã dặn dò trước, ông bảo vệ cười đón người vào: “Ông Triệu, ông yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp cho ho làm việc nhẹ nhàng.”
Người nhà họ Triệu ngoài cười nhưng trong lòng lại khinh thường, một bảo vệ mà thôi, có thể có bao nhiêu quyền lực mà đòi sắp xếp họ!
Đợi viện dưỡng lão dựng xong, mỗi một chức vụ của họ đều có thể đuổi cổ bảo vệ này.
Ông cụ Triệu khoát tay, dưa người ta một bao thuốc lá: “Đồng chí, ông không cần quan tâm đến họ đâu, cứ việc nào mệt thì xếp cho họ làm việc đấy. Chỉ có thể mới có thể nhìn thấy phẩm chất chịu khó chịu khổ của họ.
Bảo vệ cười gật đầu.
Nơi này cách bốn đại viện không xa, nhưng đạp xe cũng mất không ít thì giờ, chuyện này đối với người an nhàn hai, ba tháng nay mà nói là một loại dằn vặt.
Cho dù vậy họ cũng không có suy nghĩ dọn ra khỏi đại viện.
Người gác cửa lại dẫn họ đi lấy công cụ dọn dẹp.
“Đồng chí, ông nhìn chúng tôi giống người lao công quét dọn sao? Cái viện dưỡng lão lớn thế này, không thể trông vào mấy người chúng tôi làm việc thôi đấy chứ?” Bà ba Triệu nhảy dựng lên trước.
Những người khác cũng không nhịn được oán giận, bản thân tìm bừa một công việc cũng còn hơn làm cái này, lại còn lấy chổi dọn dẹp vệ sinh, nếu người trong đại viện biết, họ còn có thể tiếp tục ở đó sao?
E là đến lúc đó, ai ai cũng chạy đến xem trò cười của họ mất.
Ông cụ gác cổng đã lấy được chỉ thị đại khái từ chỗ Kha Mỹ Ngu, nhiệm vụ là để mấy người này nhận nhiệm vụ cải tạo mệt nhọc để thay da đổi thịt, thành người lương thiện, ông ấy không cần lo lắng mình sẽ bị ghim hoặc làm khó.
Mặc dù ông cụ là bảo vệ nhưng trong lúc công xưởng giải tán, mọi người về nhà đợi tin tức, ông ấy vẫn có thể giữ vững chức vụ này, vẫn nhận lương, có thể thấy chắc chắn ông ấy không bình thường như mọi người vẫn tưởng.
Ông ấy thản nhiên đợi tất cả mọi người phàn nàn xong, nhìn mình như đang thị uy, ông cụ mới ồ một tiếng: “Vậy nên mấy người không muốn làm việc ở đây sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đương nhiên rồi, tôi biết ngay ông già kia không có lòng tốt vậy mà, đồng ý đi cửa sau tìm công việc cho chúng ta. Hóa ra ông ấy với người ngoài hùa nhau lừa chúng ta sao?”
Mọi người vừa mới đi tới khúc cua đã đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, thì ra ngay từ đầu bọn họ đã ảo tưởng sức mạnh.
Thực ra từ lúc quyết định về thủ đô, ông cụ đã không trưng cầu ý kiến của họ, cũng không thể hiện rằng sẽ để bọn họ đi theo. Là bọn họ cảm thấy có lẽ ông cụ muốn họ lo liệu lúc về già nên mới coi bản thân mình quá quan trọng.
Bây giờ viện dưỡng lão thành lập nên chỉ nghe ông cụ nói có mấy câu, bọn họ mơ hồ hiểu được ông cụ muốn ở viện dưỡng lão này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-432.html.]
Nói như vậy, không phải nhà cửa cũng sẽ bị tổ chức thu lại sao?
Vậy đám con cháu nhà họ Triệu ở đâu?
Nếu như bọn họ tự mình tìm việc làm, vừa nhận chức, chắc chắn cũng phải một năm rưỡi mới có thể chuyển sang chính thức, sau khi chuyển chính thức thì họ mới có tư cách xin ký túc xá nhân viên, nếu như chia nhà vậy thì đúng là không hề có hy vọng.
“Hừ, tôi sẽ không ở đây làm, đến công trường làm công nhân cũng còn hơn ở đây bị người ta chà đạp.”
“Từ khi sinh ra, tôi cũng chưa từng bị đối xử như thế, ông ba Triệu, cha ông có năng lực thật đấy, còn lo lắng cho con cháy nữa...”
Đám người tức giận nói rồi đi ra ngoài, hiển nhiên họ sẽ không ở lại đây làm việc.
Ông cụ bảo vệ đứng im tại chỗ chờ người đi xa mười mấy bước rồi mới bắt đầu hắng giọng hô: “Mấy người không ở đây làm việc thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
Thời hạn là ba ngày, sau khi vượt quá thời gian, đơn vị chúng tôi sẽ lựa chọn giải quyết theo trình tự pháp lý.”
Người nhà họ Triệu không bước nổi nữa.
Họ nghiến răng, vô cùng hận ông cụ Triệu, bọn họ cũng hối hận vì đã gấp rút tìm công việc mà sơ sót, sa vào cái bẫy của ông cụ Triệu.
Lúc đó sao họ lại không nghĩ ra, làm gì có nhà ai đi làm việc mà không hề khảo sát gì cả, trực tiếp ở nhà ký hợp đồng luôn.
Gừng càng già càng cay, ông cụ Triệu vừa mắng vừa dỗ, để bọn họ nhanh nhanh chóng chóng ký hợp đồng.
Đương nhiên họ còn nhớ rõ con số phải trả khi vi phạm hợp đồng, gấp ba lần tiền lương một năm đấy. Một ngàn đồng bọn họ còn có thể lấy ra, vấn đề là mỗi người một ngàn đồng, đám họ làm gì có lắm tiền như thế?
Người nhà họ Triệu nhìn nhau, sắc mặt khó coi: “Chúng ta còn đường cứu vãn sao?”
“Không thể nào, ông cụ không dễ dàng gì mới lừa được chúng ta ký hợp đồng, chẳng lẽ chỉ để nhìn chúng ta cầu xin ông ấy sao? Không thấy chúng ta chịu khổ, hận đến tím ruột, ông cụ có thể nương tay sao?”
“Con thực sự chưa từng thấy người nào nhẫn tâm như ông nội!”
Triệu Phương Hoa siết chặt nắm đấy, chỉ cảm thấy mặt trời trên đầu chói chang, sao cuộc sống này lại gian nan đến thế?
Cô ta chỉ muốn sống có thể diện một chút, gả vào gia đình môn đăng hộ đối, yên ổn sống qua ngày cũng không được sao?
“Bác, chú, thím, chúng ta về làm việc đi, cháu nghĩ bây giờ ông nội đang mụ mị, cho rằng ở viện dưỡng lão thoải mái. Đợi sau này cảm giác hiếu kỳ của ông biến mất rồi, ông sẽ nghĩ đến chúng ta thôi.”
Giọng cô ta nhẹ nhàng bay đến.
Người nhà họ Triệu kinh ngạc, họ đều hiểu ý cô ta.
Cũng đúng, mặc dù lúc trước ông cụ không thích họ nhưng cũng không hề nói ghét hay đuổi họ ra ngoài chịu khổ.
Bây giờ ông cụ thay đổi nhiều như thế, chắc chắn là đã có đường lui, một mình ở viện dưỡng lão an hưởng tuổi già.
Nhưng mà bọn họ thấy nhiều tổ chức thế này rồi, có tốt hơn nữa thì lâu ngày mới thấy lòng người, đến khi ấy ông cụ mới hiểu, vẫn là ở nhà thoải mái hơn.
Bọn họ như tìm được mục tiêu, âm thầm cắn răng, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc viện dưỡng lão này dày vò họ đến thế nào.
Ông bảo vệ thấy bọn họ ngoan ngoãn quay về thì không kích thích họ nữa, chỉ dặn dò: “Mấy người quét dọn sạch sẽ mấy phòng này, xong tôi sẽ sắp công việc khác.
Mặc dù nói tiền lương phát theo tháng nhưng bây giờ lắm công việc lặt vặt, có người làm nhiều, có người làm ít, tiền lương mà giống nhau thì không được công bằng.”