Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 447

Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:54:10
Lượt xem: 11

“Tiền của tôi không phải tự nhiên mà có, tôi vay ngân hàng không ít, cứ đợi khi xây xong, tôi nhất định sẽ sắp xếp công việc cho các anh.”

Sao đám đàn ông kia có thể nghe mấy lời thoái thác của cô, họ lần lượt chặn đường cô, tỏ vẻ kiểu gì cũng phải nhận một câu trả lời thỏa đáng.

“Như này.” Kha Mỹ Ngu liếc bọn họ, tha thứ đủ lâu rồi, nên bắt đầu giải quyết thôi.

“Mọi người về thông báo đi, phàm là công nhân làm trong nhà máy hóa chất cũ đều phải đến tập hợp bên sân phía tây nhà máy. Tôi có chuyện muốn thương lượng với mọi người.”

Đán đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau khi hỏi rõ thời gian thì không cam lòng kéo nhau về.

Mùa xuân, các trường đại học đều mở tuyển dụng, có công ty kinh doanh tư nhân tề tựu trong hội trường hoạt động, mỗi một công ty có một chiếc bàn, trên mặt bàn để đơn tuyên truyền viết rõ ràng cách thức ứng tuyển.

Công ty tư nhân khuyết thiếu nhân tài, không yêu cầu nhiều với sinh viên, hơn nữa đãi ngộ cung cấp cũng không tệ.

Mà trên cơ bản doanh nghiệp nhà nước không có mấy ai tình nguyện ngồi ở bàn, bình thường họ chỉ dán đơn tuyên truyền trên mặt bàn rồi đặt thêm một xấp nữa, sau đó nhờ người bên cạnh hỗ trợ còn mình thì không tới nữa.

Có thể tham gia thi tuyển sinh đúng giờ không, có thể thông qua không thì phải xem may mắn cũng như năng lực của sinh viên.

Công ty du lịch của Kha Mỹ Ngu còn chưa có nhân viên chính thức nên lần này cô mượn hai người trẻ tuổi của phòng tuyển dụng trong viện dưỡng lão.

Ba người họ ngồi trước một cái bàn, trước mặt là xấp giấy tuyển dụng dày cộp xinh đẹp.

Không chỉ có thế, bên cạnh còn dựng một áp phích tuyển dụng tương đối lớn, cực kỳ mới mẻ, độc đáo nổi bật, hơn nữa vị trí chiếm trước cũng không tệ.

Các học sinh vào sân đã nhìn thấy chỗ này, với sự tò mò cùng tình yêu cái đẹp liền không nhịn được vây quanh.

Hai cán sự mặc âu phục chỉnh tề, chính thức, mang lại cho người ta cảm giác chuyên nghiệp, dày dặn kinh nghiệm và có năng lực. Họ cười phát đơn tuyên truyền cho mọi người, lại còn cao giọng nói: “Các bạn học, đi ngang qua đây xin đừng bỏ qua, một công việc có thể thăng chức thăng lương khó có được.

Mọi người có thể không chọn nhưng chúng tôi không cho phép mấy người không hiểu...

Đơn tuyên truyền của chúng tôi có hạn, không thể giải đáp hết được những thắc mắc trong lòng các bạn, cũng không thể diễn tả rõ ràng ưu thế của công việc này. Chúng tôi chân thành mời các bạn tham gia hội nghị tuyển dụng của công ty du lịch Hạ Hoa chúng tôi vào lúc bảy giờ tối tại hội trường số một của chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ có những món quà tinh xảo...”

Các sinh viên đại học đã từng thấy khí thế này bao giờ đâu?

Bọn họ ngây ngốc bị nhét cho vài tờ đơn tuyên truyền rồi lại thấy hai cán sự kia nở nụ cười gần gũi, chân thành mời mọc, cũng đều cười rồi nói nhất định sẽ tới.

Ở thời đại này, công ty du lịch còn khá mới mẻ.

Bọn họ đã sắp tốt nghiệp rồi, buổi tối không có việc gì làm, vừa lúc ăn cơm xong, đi qua đó cho tiêu thực.

Thực ra mọi người không quá để chuyện này trong lòng, có điều buổi tối không có trò tiêu khiển, vả lại cũng không cần học nên họ rủ rê nhau đến hội trường hóng chuyện.

Hội trường ban đầu chỉ là một gian phòng lớn, hai bên trái phải đều có phòng học rộng dùng để học lớp chung. Lúc này cửa phòng có cầu vồng rực rỡ, bên trên quấn bóng đèn màu sắc lung linh, năm chữ lớn công ty du lịch Hạ Hoa dùng bóng đèn nhỏ dán quanh cực kỳ rực rỡ.

Mọi người thấy lạ, vừa vào trong đã nhìn thấy bao nhiêu là người.

Chỗ ngồi vốn kín mít, chỉ còn lại hai cái bàn đối diện ở giữa, bên trên bày đồ uống và các loại điểm tâm hiếm thấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai cán sự kia nhiệt tình mời mọi người ăn, còn nói ăn hết lại có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-447.html.]

Bây giờ mức sống của mọi người đều không tốt, phần lớn đều dựa vào trợ cấp của tổ chức, hơn nữa ai cũng phải tiết kiệm tiền từ trợ cấp riêng để gửi về nhà.

Vì thế tuy vừa ăn cơm xong nhưng thực chất chẳng có mấy người được ăn no.

Vừa ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào kia, bụng các sinh viên còn đang lưng chừng, nhất là các nam sinh đều cồn cào cả lên. Họ không nhịn được xoa bụng, đỏ mặt: “Chúng tôi mới ăn cơm xong, không đói bụng, bụng còn đang tiêu hóa đây...”

Các sinh viên da mặt mỏng, chưa nhìn thấy cảnh tượng thế này nên không ai dám lấy đồ ăn đồ uống, giống như nếu mình chiếm chút lợi này thì sẽ nợ người ta gì đó, cuối cùng lại còn hứa hẹn tiền đồ của mình ra ngoài.

Các cán sự cười ha ha: “Mọi người thả lỏng đi, đơn vị của chúng tôi là đơn vị chính quy, được tổ chức phê chuẩn, lần này tổ chức hội tuyển dụng cũng phải trải qua sự đồng ý của nhà trường.

Mọi người không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, công ty du lịch chúng tôi có tốt hay không thì cứ dựa vào thực lực để nói, chúng tôi sẽ không dùng những ân huệ nhỏ nhoi này để ép mua ép bán...

Nếu đơn vị chúng tôi mà hẹp hòi thế thì mọi người càng không nên chọn.

Cuối cùng có đến đơn vị chúng tôi hay không còn phải xem ý kiến của mọi người và nhà trường nữa, hơn nữa chúng tôi tuyển dụng cũng phải tiến hành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Vì thế đây cũng coi như là cả hai bên đều lựa chọn.”

Bọn họ vừa nói thế, các sinh viên vui vẻ yên tâm lại, họ cười cười chen lấn nhốn nháo, có người to gan lấy thêm mấy cái bánh ngọt cho bạn tốt, mình cũng cầm một cái để ăn.

“Ồ, đúng là rất ngon!” Mọi người đều cầm lên thưởng thức.

Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được đồ ngon thông qua đầu lưỡi, đi khắp cơ thể, trong đầu như có pháo hoa nở rộ, hạnh phúc khiến người ta sung sướng không thôi.

Một sinh viên không nhịn được hỏi cán sự kia: “Đồng chí, bánh ngọt và đồ uống này mua ở đâu thế?”

Trong mắt họ đồ ăn có đắt hơn nữa thì cũng có thể đắt đến đâu?

Đợi sau này họ tốt nghiệp, đi làm rồi, thỉnh thoảng cũng có thể xa xỉ, mua chút đồ ăn ngon khao bản thân.

Cán sự cười nói: “Đây đều là do cô Tiểu Kha của chúng tôi tự làm, cô ấy nói sau này công ty du lịch sẽ dùng món này chiêu đãi khách. Nếu mọi người thích lát nữa gói một ít mang về, cô Tiểu Kha làm không ít đâu.

Sau này muốn ăn thì tới khách sạn dưới trướng công ty du lịch Hạ Hoa chúng tôi.”

Mọi người không khỏi tò mò đối với công ty du lịch này.

Thời gian vừa đến, Kha Mỹ Ngu cười khẽ cùng các lãnh đạo trường vào nhà.

“Các em, chúng tôi hết sức vui mừng khi cô Tiểu Kha quay lại trường học, tạo công ăn việc làm mới cho mọi người...” Trưởng ban văn hóa thể thao của hội sinh viên long trọng giới thiệu Kha Mỹ Ngu với mọi người.

Thực ra mọi người đều từng nghe nói về cô, nhưng số người từng gặp được cô đúng là không được mấy ai cả.

Bây giờ nghe trưởng ban nói thế, mọi người đều giật mình, không nói cái khác, chỉ tính riêng việc cô dựa vào sức mình mở trường đại học dành cho người lớn tuổi và viện dưỡng lão bậc nhất Hạ Hoa, hơn nữa cô còn được các các bên trong xã hội hết lòng khen ngợi, có một khoảng thời gian, trên các mặt báo đều thích phỏng vấn những chuyện này.

Vậy công ty du lịch do cô Tiểu Kha thành lập còn có thể kém sao?

Tất cả mọi người lúc đầu không để ý đều lấy lại tinh thần, vểnh tai lên nghe, tỏ vẻ phải nghe cho cẩn thận xem cô Tiểu Kha nói cái gì. Chỉ cần cô đảm bảo tiền lương và đãi ngộ ở mức bình thường, bọn họ sẽ vui vẻ nương tựa cô.

Kha Mỹ Ngu cầm micro, nở nụ cười trong sự chờ đợi của mọi người rồi chào hỏi.

“Tôi biết rõ mọi người sắp tốt nghiệp, đều lo lắng cho việc được phân công công việc. Mặc dù tôi không có kinh nghiệm về mặt này nhưng xung quanh tôi có không ít người như thế, tôi cũng gặp được một người bạn ký túc xá có quan hệ không tệ, cuối cùng phải đường ai nấy đi.”

Loading...