Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:07
Lượt xem: 120

Mọi người nhìn Kha Nguyên Đại.

Anh cả Kha vẫn luôn nhíu chặt mày, từ trước đến này anh ta chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, đợi các em trai nói xong, anh ta mới nói: “Thực ra anh muốn làm lính...”

Nói xong, anh ta cúi đầu, nhẫn nhịn nắm chặt nắm đấm, cảm thấy bản thân hy vọng xa vời.

Trước đây lúc mọi người bới tìm đồ ăn trong đất, anh em bọn họ cùng nhau kiếm sống, không có tốt xấu, dù sao thì trong nhà có cha mẹ gánh vác, mà hàng xóm bằng tuổi xung quanh cũng như thế, chỉ là người ta làm việc chăm chỉ, còn họ không giống vậy, bọn họ không cam tâm nhưng lại không có năng lực nhảy ra.

Trong lòng tất cả đàn ông đều có một mơ ước làm lính, đó là sự sảng khoái khi hy sinh xương m.á.u và tuổi trẻ ngông cuồng vì tổ chức. Đấy cũng là vết chu sa vĩnh viễn nóng rực trong trái tim họ.

Bây giờ đột nhiên có thể học đại học, mong muốn làm lính trong lòng anh ta càng thêm mạnh mẽ, nhưng anh ta đã hai mươi ba tuổi rồi, rất nhiều người ở độ tuổi này của anh ta đều đã giải ngũ, về nhà cưới vợ sinh con!

Còn anh ta thì...

Nhóm trưởng thôn thấy không khí không đúng, mà mấy người họ cũng không có tác dụng gì nên lần lượt cười cười, nói mấy câu chúc mừng rồi quay về nhà.

Bà cụ vội chỉ huy mẹ Kha đưa cho mỗi người một chậu sứ, một bình tráng men, một chiếc khăn mặt, một cây bút máy, một cuốn sổ và cả một cái đèn pin.

Mấy người trưởng thôn thấy họ tặng lễ lớn như thế, vừa mừng vừa lo, vội vàng xua tay đẩy lại.

“Cầm đi, mấy năm nay đám nhóc con nhà chúng tôi cũng làm phiền mấy người chăm lo cho không ít. Bây giờ thời cơ của chúng nó đến, cũng phải cho mấy người chú, người ông các cậu lây chút may mắn.”

“Nhiều thì không có, phần còn lại nhà chúng tôi chia ra rồi.”

Phàm là những người bà cụ thích, bà ấy tặng đồ rất rộng rãi, suy cho cùng, trong phòng của bà cụ còn ba bao tải to kìa.

Bảo Nhi nói rồi, đồ trong bao tải đó để mặc bà ấy tùy ý sắp xếp, đây đã đâu vào đâu đâu?

Mấy người trưởng thôn thấy thực sự không từ chối được, họ cũng cười rồi nhận lấy, trong lòng nghĩ sau này phải để ý đến nhà lão tứ của họ Kha nhiều thêm!

Đợi người đi hết rồi, bà cụ quay người khêu bấc đèn dầu đặt trên bàn lên.

Lúc này không khí vui vẻ trong nhà cũng biến mất hơn phân nửa.

Ông cụ thở dài một hơi, bàn tay run rẩy, muốn sờ lấy tẩu thuốc nhưng lại nhớ ra nó bị mình ném vỡ rồi.

Kha Mỹ Ngu vội vàng chạy về phòng, đưa ông tẩu thuốc mình đã mua trên huyện thành từ trước, theo người bán hàng nói thì thuốc lào không tính là quá nồng. Trên tẩu thuốc đã được cô dán Thanh Phế phù và Quy Tức phù, không chỉ làm giảm thương tổn của thuốc đối với sức khỏe của ông nội mà còn có thể nhẹ nhàng xử lý tàn thuốc đọng lại trong phổi ông ấy suốt bao năm qua.

Ông cụ sờ tẩu thuốc màu đen sáng bóng, ui ui hai tiếng, vành mắt chua xót, áy náy nói: “Cả đời này ông các cháu quá hiếu thắng, có thể không thêm gánh nặng cho tổ chức thì không thêm vào, chuyện gì cũng một mình chống đỡ, cũng không cúi mình nhờ vả người khác.”

“Nếu như, nếu như ngày trước ông mở rộng quan hệ, chẳng phải đám cháu trai nhà ta đã được chiến đấu hết mình trong quân doanh từ lâu rồi sao?”

“Cũng là báo đáp cho tổ chức nhưng ông sợ chuyện này là bất công với người khác...”

Kha Nguyên Đại vội nói: “Ông nội, chuyện này sao có thể trách ông được? Trong thôn chúng ta cũng thường xuyên chiêu binh mà, là kiểm tra thể chất của chúng cháu thực sự không đạt tiêu chuẩn!”

“Dù cho ông có tìm người lôi kéo quan hệ để chúng cháu làm lính, sau này kiểm tra ra, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.”

Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ hỏi: “Sao kiểm tra thể chất lại không đạt tiêu chuẩn?”

Cô thực sự rất buồn bực bởi vì bình thường từ trong lời của bà nội, cô biết lúc em trai trưởng thôn làm lính là do tổ chiêu binh nể thân phận của ông nội cô nên mới ưu tiên nhận vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sao đến lượt cháu trai nhà mình thì không được rồi?

Rõ ràng năm anh trai của cô vừa anh tuấn, phóng khoáng, cao lớn oai phong, bất kể là chạy, nhảy hai là đấu vật với người khác đều là số một trong thôn, ngoại trừ họ không cam nguyện làm việc nhà nông.

Bọn họ chính là hình mẫu để làm lính mà!

Lão tứ nhà họ Kha phổ cập khoa học cho con gái: “Trước đây, thời của ông nội con, chỉ cần không sợ chết, biết vác súng, một lòng hướng về nhân dân và tổ chức là có thể được làm lính.”

“Có điều bây giờ là thời bình, làm lính cũng là một con đường thoát ly, Hạ Hoa chúng ta nhiều người như thế, tổ chức nào có cần đến? Điều kiện chiêu binh càng ngày càng nghiêm khắc hơn.”

“Năm anh trai của con.” Giọng nói của ông khựng lại: “Đều bị bệnh mù màu...”

Bà cụ cũng thở dài, rầu rĩ nói: “Không chỉ năm anh trai cháu, các anh trai nhà ông cả và nhà ông ba cũng thế.”

“Năm đó trong nhà thiếu lương thực, mấy thằng nhóc tụi nó có sức ăn lớn, ngày nào cũng uống chút cháo loãng, đói đến kêu gào hết cả lên. Chỉ cần người lớn không chú ý là bọn nó lại chạy ra sau núi.”

“Vỏ cây, vỏ cỏ sau núi chúng ta đều bị gặm đến trơ trụi, làm gì có đồ ăn đâu. Bọn nó, bọn nó nhìn trùng một cây nấm, lén lút sau lưng chúng ta dùng nồi vỡ nấu canh uống!”

“Uống hết một nồi canh nấm độc, bọn nó nôn mửa, tiêu chảy, bị sốt, còn nhìn thấy thần tiên gì đó, dọa cho chúng ta sợ c.h.ế.t khiếp, gom góp hết khoản tiết kiệm cuối cùng mới kéo bọn nó ra khỏi chỗ Diêm Vương.”

“Người thì không sao, chỉ là, chỉ là mắt hỏng mất rồi, bác sĩ nói là bọn nó bị mù màu đỏ với xanh lục.”

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, không thể tin được quay đầu nhìn năm người anh trai sắp co rúm lại thành một đống của mình.

Tần Nguyên Cửu nhíu chặt mày.

Anh tư méo miệng, sắp khóc đến nơi: “Em gái, em rể, có phải anh không thể lái xe không, nghe nói lái xe trong thành phố lớn phải nhìn đèn giao thông...”

Anh năm cũng lắp bắp: “Mặc dù anh không hiểu tài chính là gì, nhưng hình như liên quan đến tiền thì phải vẽ biểu đồ, anh nhìn màu đỏ, màu cam, màu vàng với màu xanh đều thành màu vàng cả...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-45.html.]

“Nghe nói đầu bếp nấu cơm phải chú ý nhiều đến nguyên liệu với gia vị, dù cho bày lên đĩa cũng có yêu cầu, anh không phân biệt được màu sắc, có phải trường học người ta cũng không cần anh không?” Anh ba cúi đầu, rầu rĩ nhìn mẫu đơn.

“Vào cục canh sát làm việc hình như cũng phải kiểm tra sức khỏe...” Anh hai đỏ vành mắt.

Lúc trước biết mình có thể lên đại học, bọn họ đều mừng đến mụ mị, giờ đây tất cả đều nhớ đến nỗi buồn khi kiểm tra sức khỏe năm đó.

Một bệnh mù màu khiến bọn họ không lái xe được, không làm lính được, cả đời này chỉ có thể hầu hạ một mẫu ba đất.

Bây giờ cơ hội học đại học tốt như thế bày ra trước mắt, bọn họ vẫn cứ bị chặn lại ngoài cửa.

Kha Mỹ Ngu mím môi, thần thức đang điên cuồng lật xem các loại thư tịch với ngọc giản trong đầu, cô còn tiêu một khoản tiền lớn để mua bách khoa toàn thư về y học của đời sau.

Cô sắp xếp lại sách vở trong không gian, phân thành từng loại rồi đặt ra đó, lúc này mới dễ dàng tìm thấy nội dung tương quan.

Bản thân cô có một không gian đi ngược với lẽ trời như thế, dù cho cô lười biếng không có khát vọng nhưng không có đại lão bảo vệ, dù sao cô cũng phải tính toán cho bản thân và người nhà.

Vì thế cô bắt buộc phải đi trên con đường làm Phù Y.

Vẽ bùa là chuyện nhất định phải làm nhưng cô cũng không thể cầm đèn chạy trước ô tô, phải học y trước rồi mới có thể vẽ bùa chữa đúng bệnh!

Vì thế mỗi ngày cô dành một nửa thời gian để xem sách y, hơn nữa còn nhai kỹ, nuốt chậm tiêu hóa hết chúng.

Những thứ được lưu trữ trong đầu cô giống như một kho tư liệu được trình bày một cách cứng nhắc và không phải tri thức có mạch lạc.

Cô rất nhanh đã tìm thấy y phù liên quan đến trị liệu các bệnh về mắt, còn có cả phần giới thiệu và cách trị bệnh mù màu.

Chắc hẳn bệnh mù màu của các anh trai là do ăn nhầm nấm độc ảnh hưởng đến thần kinh.

Kha Mỹ Ngu vừa mở miệng, bên cạnh đã phát ra tiếng nói.

“Chắc là mấy anh ăn phải nấm độc gây thương tổn cho hệ thần kinh rồi, xem ra nó đã tạo thành thương tổn không thể cứu vãn. Chỉ dựa vào trình độ y học hiện giờ thì không thể trị khỏi được, nói không chừng sau này có thể sẽ có kính đối phó với chứng mù màu này.”

Tần Nguyên Cửu tiếc nuối lắc đầu: “Mặc dù mắt các anh không tốt nhưng cũng không phải là không thể đi học, chỉ là chuyên ngành có yêu cầu cao về mắt thì không thể đăng ký được.”

Lão tứ nhà họ Kha vỗ đầu hai đứa con trai mình rồi cười nói: “Thôi được rồi, mấy đàn ông đàn ang mà lại khóc như đàn bà thế hả?”

“Mắt mấy đứa bị hỏng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trong lòng hẳn là đã bình tĩnh từ lâu rồi.”

“Có thể học đại học tốt biết mấy, mấy đứa còn nghĩ cái gì?”

Mọi người đều lấy lại tinh thần.

Kha Nguyên Đại cười, nghiêm túc hỏi: “Nguyên Cửu, bọn anh có thể đăng ký chuyên ngành nào?”

“Nhiều lắm ví dụ như pháp luật, triết học, toán học, văn học, phiên dịch, báo chí, ngành xã hội, cơ khí, quản lý, vân cân, chỉ cần không phải phân biệt màu sắc thì đều được cả.” Tần Nguyên Cửu kiên nhẫn liệt kê.

“Có điều báo danh trường đại học và chọn chuyên ngành là chuyện quan trọng, các anh nghĩ kỹ lại rồi hẵng viết.”

“Lát nữa em có thể giúp các anh liệt kê chi tiết, chắc chắn có cái các anh thích.”

Đương nhiên người nhà họ Kha rất cảm kích anh.

Khóe môi Tần Nguyên Cửu mang theo nụ cười nhạt, anh nhìn sang bên cạnh, nụ cười cứng lại.

Cô gái nhỏ đã không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nằm ra bàn, ngủ say sưa rồi.

Cả quá trình, bà cụ đều không tỏ ra lo lắng thái quá, lúc này bà ấy vui vẻ cười ha hả rồi thì thầm: “Con nhóc này đang tuổi lớn, rất ham ngủ, cả ngày cứ như ngủ mãi không tỉnh.”

“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, quay về nghỉ ngơi cả đi, điền nguyện vọng nào có thể trong một đêm là thực hiện được?”

“Quay về, mọi người đều cân nhắc cho kỹ rồi lựa chọn thôi.”

Tần Nguyên Cửu trực tiếp đứng dậy, nhẹ nhàng bế ngang người cô lên, ôm vào lòng, trước con mắt trợn tròn đến cay xót của đám đàn ông nhà họ Kha, anh cúi người đi vào phòng ngủ.

Bà cụ cẩn thận che ngọn đèn dầu, rồi vén rèm đi theo, bà ấy cười tủm tỉm, nhìn Tần Nguyên Cửu cởi giày với áo ngoài cho Bảo Nhi nhà mình.

“Bảo Nhi nhà chúng ta xinh đẹp, tốt bụng nên phúc khí cũng nhiều.”

“Tiểu Tần, cháu là người nó chọn trúng, chắc chắn cũng không tệ, sau này cũng sẽ có phúc lớn!”

“Bà là người từng trải, nói nhiều thêm đôi câu. Người đứng phải ngay, ngồi phải thẳng, không có ý đồ xấu, dùng chân thành đối xử với mọi người, chắc chắn sẽ có phúc báo. Những người che giấu âm mưu kia, lừa được người khác nhất thời thôi chứ sao có thể lừa được cả đời? Coi người khác thành kẻ ngốc cả à? Chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người thôi!”

Tần Nguyên Cửu hơi dở khóc dở cười, sao anh lại không nghe ra bà cụ đang gõ anh chứ.

Trong mắt ngập tràn dịu dàng, anh nhìn cô gái nằm trên giường, chân thành nói: “Bà nội, cháu biết, trên thế giới này có thể gặp đúng người đúng thời điểm thực sự cần cái phúc rất lớn.”

“Kiếp này có thể gặp được Ngu Bảo Nhi, cháu đã không còn mong cầu gì khác.”

Bà cụ không nhịn được nhìn Tần Nguyên Cửu thêm mấy lần, sau đó nói tiếp: “Nếu một ngày nào đó cháu không cần Bảo Nhi nhà ta nữa, cháu cứ nói với chúng ra, cả nhà chúng ta đều đến đón nó về.”

“Đừng để nó chịu ấm ức, nếu không, dù cho có liều đến tan cửa nát nhà nhà họ Kha chúng ta cũng sẽ giúp Bảo Nhi đòi lại công bằng!”

Tần Nguyên Cửu đứng thẳng người, cúi đầu trước bà cụ: “Là cháu nên cảm ơn nhà họ Kha đã chăm sóc Bảo Nhi tốt như thế, bà cứ yên tâm giao em ấy cho cháu.”

“Có cháu ở đây, em ấy sẽ vui vẻ, thoải mái như ở nhà mình.”

Loading...