Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:11
Lượt xem: 120
Đám đàn ông còn chưa kết hôn trực tiếp cắn miếng lớn, rồi giơ ngón cái khen: “Vừa thơm vừa ngọt, vợ Nguyên tay nghề khéo thật, anh Nguyên có phúc rồi!”
Trong tay đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế cũng được em gái nhét cho một chiếc bánh hấp.
Bọn họ xoắn xuýt không thôi, muốn khuyên mọi người chậm chút, lại sợ đả kích đến sự tích cực của em gái, nhưng để bọn họ nếm xuống thứ khiến mình ngất ngây trong nhà vệ sinh, chân họ hơi run...
“Bình thường mấy đứa tranh đồ ăn hăng hái lắm mà, sao bây giờ không ăn đi?”
Đứng gần bọn họ là các anh em của nhà lão đại với nhà lão tam.
Bọn họ không để ý đến những người khác, từ trước đến nay em họ đều hào phóng, làm đồ gì ngon đều sẽ để lại cho đám trẻ một phần.
Vì thế bọn họ cũng ăn từng miếng lớn, vừa thơm vừa ngọt, quả nhiên đồ ăn cũng như mặt người.
“Có lẽ là ăn được đồ em gái nấu nên bị cảm động rồi.”
Đừng nói đến anh trai ruột của em bảy, đến cả mấy anh họ như họ đều có cảm giác cảm động và vui vẻ khi em gái lớn rồi đây.
Thấy ánh mắt của mọi người đều bị anh em họ thu hút, đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế nghiến răng cắn một miếng bánh hấp gạo nếp đường đỏ.
Dù cho tính trước được thảm trạng sau khi ăn nhưng bọn họ cũng bị mùi thơm và cảm giác mềm mại kia nắm bắt.
Người ta là c.h.ế.t dưới váy lụa, làm quỷ cũng phong lưu, bọn họ lại vì miếng ăn, cam nguyện ngồi trong nhà vệ sinh đến trời sáng.
Sau khi ăn xong, mọi người làm việc càng thêm dốc sức.
Túi áo Kha Mỹ Ngu phồng phồng, nhân lúc mọi người không chú ý, cô nhét vào miệng Tần Nguyên Cửu một viên kẹo sữa, chắp tay, trong mắt là ý cười nhàn nhạt: “Ngon không?”
Tần Nguyên Cửu nhìn ánh mắt có hơi hung dữ của cô, mặt anh không cảm xúc, phồng má, nhai viên kẹo: “Mau chóng về đi, đừng ở đây va chỗ nọ, đập chỗ kia.”
Nhìn thấy trên bảng điều khiển, ôm một cái một trăm điểm, đút kẹo được hai trăm điểm, Kha Mỹ Ngu lanh lợi, lặng lẽ kéo góc áo anh: “Tối qua em còn chưa hỏi anh báo danh vào trường đại học nào, học chuyên ngành gì.”
Tần Nguyên Cửu cụp mắt, nhìn bàn tay trắng trẻo quấn lấy góc áo mình, khí huyết cả người chậm rãi cuồn cuộn lên.
“Ngành máy tính của đại học Bách Khoa tỉnh N, học thêm một môn quản lý nữa. Em có ngành mình muốn học rồi sao?”
Điểm giá trị hòa bình trên bảng điều khiển của Kha Mỹ Ngu không ngừng nhảy nhót.
Trong lòng cô sung sướng không thôi, quả nhiên hệ thống có Bug.
Một lần kéo góc áo ít quá, cô phải kéo thêm vài lần nữa mới được.
“Em á.” Cô nhăn mặt: “Có chuyên ngành nào chỉ cần ăn, ngủ, không cần học không?”
Tần Nguyên Cửu cười nhạo cô: “Tiếc là trường học không nuôi keo.”
Kha Mỹ Ngu tức đến lực tay cũng trở nên mạnh mẽ hơn, cô kéo mạnh khiến Tần Nguyên Cửu lảo đảo, môi anh dán lên mặt cô...
Tần Nguyên Cửu chống tay lên tường, ổn định lại cơ thể, một tay khác lau môi, nhếch miệng cười: “Nếu vợ đã dùng mỹ nhân kế với anh rồi, anh sẽ suy nghĩ thử xem.”
“Nghĩ cái đầu anh ý!” Kha Mỹ Ngu thẹn quá hóa giận, đạp anh một cái.
Giá trị hòa bình đầy rồi, cô là ông nội anh!
Cô quá không dễ dàng rồi...
Cô đã bao giờ phải đối xử với đại lão như với cha mẹ áo cơm thế này đâu?
Sớm biết như vậy, cô nên hưởng thụ cuộc sống giả tạo của bản thân ở kiếp trước!
Có điều nhớ đến nhiệm vụ chính lần này của mình, Kha Mỹ Ngu bắt đầu lại gần các anh trai.
Cô bí mật vẫy tay, các anh trai cũng ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nhìn trái nhìn phải, rồi cúi đầu xuống, ghé sát lại gần.
Kha Mỹ Ngu đứng ở góc chết, thân thể vừa hay bị các anh trai cường tráng che khuất.
Cô lại vẫy tay lên lần nữa, các anh cúi người, tiếp tục ghé lại gần.
Cô chắp tay, thì thầm: “Anh ơi, nhắm mắt lại.”
Đợi đồ ngốc kia hoàn toàn tin tưởng nhắm mắt lại, Kha Mỹ Ngu một tay dán bùa, một tay nhét kẹo, gọn gàng dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ!
Cô hơi thở phào nhẹ nhõm, chắp tay, hài lòng rời đi.
Đi được nửa đường, Kha Mỹ Ngu chạm mặt Kha Vân Nguyệt, hình như cô ta cố tình đợi cô.
Kha Vân Nguyệt mặc chiếc áo dạ lớn màu đỏ mua từ trên huyện thành về, quần ống đứng màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao cao giống các cô gái trên huyện thành, dùng chiếc nở con bướm màu đỏ để buộc, trên chân là chiếc giày da mũi vuông màu đen.
Thấy Kha Mỹ Ngu mặc quần áo cũ kỹ đi tới, cô ta vênh mặt lên cao hơn, phủi phủi quần áo, hất tóc, giơ móng tay được sơn màu hồng lên: “Haiz, người trong thành phố lấy vợ phải suy xét nhiều, mẹ chồng tôi với Phương Bân cứ nhất quyết kéo tôi đến tiệm mua quần áo.”
Đợi lúc cô ta giương mắt lên nhìn người, Kha Mỹ Ngu đã đi xa rồi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-47.html.]
“Này.” Kha Vân Nguyệt tức giận giậm chân, chạy qua đó: “Kha Mỹ Ngu, rốt cuộc chị dùng cách gì vậy, thế mà trở thành trung tâm dư luận, có được bảy danh ngạch thành sinh viên công nông binh?”
“Trong nhà chị thì có mấy người đầu óc sáng sủa? Có thể học được hết cấp hai đã là không tệ rồi, còn muốn học đại học, vậy chẳng phải là làm mất hết mặt mũi của người trong thôn Lạc Phượng ta sao? Lãng phí cả tài nguyên của tổ chức!”
“Đại học chẳng phải nơi cứ muốn là có thể vào, mỗi một học kỳ đều phải thi, thi không đạt thì không lấy được bằng tốt nghiệp!”
“Nếu không lấy được bằng tốt nghiệp, chi bằng các người để danh ngạch lại cho người có năng lực, nói không chừng người ta còn có thể niệm tình ý tốt này của mấy người, lo cho con cháu của mấy người.”
Kha Mỹ Ngu bị sự ngu ngốc của cô ta làm cho bật cười, cô khoanh tay ôm ngực, đánh giá Kha Vân Nguyệt.
Người kia lập tức tạo dáng với cô: “Như tôi đây này, chú tôi thường xuyên gửi sách cho tôi, nuôi dưỡng, làm giàu văn hóa của tôi. Tôi đến đại học học chuyên ngành văn học, nói không chừng còn có thể ở lại trường làm giảng viên đại học.”
“Danh ngạch của chị để lại cho tôi, tôi nhường chị thân phận nhân viên quản lý kho. Đến lúc đó ngày nào chị cũng ngồi trước cửa nhà kho, ghi lại tình hình sử dụng nông cụ của nông dân trong thôn, còn có thể lấy được sáu điểm chấm công!”
“Phụ nữ phải tự mình làm việc để kiếm điểm chấm công, nếu không đợi các anh trai chị cưới vợ rồi, ai nuôi chị?”
Kha Mỹ Ngu cười: “Kha Vân Nguyệt, trời còn chưa tối đâu, cô đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi à?”
“Ai mà chẳng có mỗi bằng cấp hai? Dựa vào chất lượng dạy học của công xã chúng ta, hai ta chẳng qua là chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
“Hơn nữa, chúng tôi không phải đồ ngốc, dựa vào đâu mà phải đưa danh ngạch của mình cho người khác?”
“Thực sự không biết sao chú Khánh Hỷ lại có đứa con gái ngu ngốc như cô!”
Kha Vân Nguyệt tức không chịu được: “Ai ngu ngốc! Rõ ràng chính là chị, bản thân chị không nghĩ thông, muốn cướp đàn ông của tôi.”
Kha Mỹ Ngu lạnh mặt: “Kha Vân Nguyệt, cô đóng cửa lại rồi đần độn cũng không sao, nhưng nhảy nhót trước mặt tôi là cô đang thèm đòn!”
Kha Vân Nguyệt nhìn trái nhìn phải, thấy nơi đây là chỗ ngoặt của con đường thông từ thôn ra sau núi, không có ai cả, cô ta hung hăng giơ móng tay dài ra rồi nhào lên, sắc mặt mang theo vẻ sung sướng trước nay chưa từng có:
“Tôi cho chị nói tôi ngu này! Tôi xem xem là ai thèm đòn! Xem tôi có cào c.h.ế.t chị không!”
Kha Mỹ Ngu lặng im đợi người nhào lên, cô dán một lá bùa nói sự thật hai mươi bốn giờ lên người cô ta.
Giọng nói của cô nhỏ dần, mang theo âm luật ảo diệu: “Kha Vân Nguyệt, trong lòng cô đang nghĩ gì thì về nhà mà nói với cha cô. Ông ấy là trưởng thôn, có thể thỏa mãn yêu cầu của cô.”
Tư thế của Kha Vân Nguyệt đột nhiên khựng lại, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hoang mang, sau đó cô ta cười ngờ nghệch, gật đầu: “Đúng thế, cha tôi là trưởng thôn, chuyện gì cũng giải quyết được!”
“Tôi chắc chắn có thể để cha tôi lấy được bảy danh ngạch sinh viên này, một cái cũng không để lại cho Kha Mỹ Ngu chị!”
“Kha Mỹ Ngu đáng đời làm gái quê cả đời này, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời làm việc cả đời, để xem dáng vẻ mềm mại kia của chị có thể duy trì được bao lâu!”
Kha Mỹ Ngu bực cả mình, bản thân cô trêu chọc gì cô ta mà sao cô ta cứ nhìn chòng chọc cô không buông, không thấy chút xíu điểm tốt nào của cô hết vậy?
“Mau về đi, nhớ trên đường gặp ai cũng phải bày ra dáng vẻ được làm vợ người thành phố, khoe khoang một phen. Không được nhắc đến cha cô với chú cô.”
Kha Vân Nguyệt chớp mắt, mặt mũi sáng lên, lập tức quay đầu rời đi: “Đúng rồi, tôi phải để tất cả mọi người trong thôn biết tôi là vợ người thành phố chứ.”
Kha Mỹ Ngu ung dung đi theo sau cô ta, quả nhiên thấy Kha Vân Nguyệt gặp ai, bất kể là già trẻ, gái trai, cô ta đều xông lên ra vẻ ta đây, kiêu ngạo khoe khoang trước mặt người ta.
Người đời ít nhiều gì cũng có tâm lý thù người giàu, ban đầu nhìn thấy người khác sống tốt, trong lòng họ chỉ không vui, bây giờ cái người sống tốt kia lại đến trước mặt họ mà khoe khoang, xem xem có khinh người không có chứ, nếu không phải nể thân phận là con gái trưởng thôn của Kha Vân Nguyệt, bọn họ muốn ra tay đập cô ta một trận cho hả giận.
Sắc mặt thôn dân khó coi, không nghe nổi nữa nên kiếm cớ rời đi.
Kha Vân Nguyệt chưa đi được nửa đường, cả làng đều đã biết, vợ trưởng thôn vừa biết tin đã vội vàng đưa cô ta về nhà.
“Mẹ, mẹ kéo con làm gì? Con còn chưa báo cho toàn bộ người trong làng biết nữa!”
“Kha Mỹ Ngu có xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, không phải cuối cùng chị ta vẫn phải ở lại cái vùng khỉ ho cò gáy này sao?”
“Chỉ dựa vào đầu óc chị ta mà còn muốn học đại học, con nhổ vào...”
Vợ trưởng thôn thực sự không nghe tiếp được nữa, bà ta bịt miệng con gái lại, gọi con dâu ra, cùng nhau kéo con gái mình về nhà.
Kha Mỹ Ngu chậm rãi về nhà, mặt mày đều mang theo nụ cười gian xảo, cô đột nhiên phát hiện ra cách dùng mới của bùa, phải làm sao đây?
Mặc dù thấy có chút tột lỗi, nhưng cô lại cực kỳ sung sướng.
Để cho nhà trưởng thôn biết rốt cuộc trong lòng con gái mình cất chứa suy nghĩ gì, diệt trừ hậu hoạn trước khi nó xảy ra, tránh cho đến cuối cùng cả một nhà ngay thẳng trong sạch lại bị đứa con gái ngu ngốc này làm liên lụy.
Trước đây lúc đơn phương chiến tranh lạnh với trùm phản diện, Kha Mỹ Ngu vẫn luôn nghiên cứu bùa chú và sách y, lúc không có việc gì làm, cô lại xem chút sách tạp nham.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong đó có một ngọc giản vô cùng thú vị, bên trong thu nạp các loại bùa kỳ quặc, đường nét vẽ bùa cũng không phức tạp, thậm chí còn đơn giản hơn bùa trị ho, đương nhiên thời gian có hiệu quả cũng ngắn, nhưng đủ để trừng phạt kẻ ác một chút.
Giống như bùa định thân, bùa nói thật, bùa xuyên tường, bùa lôi điện, bùa ngũ hành, bùa hóa hình, vân vân.
Kha Mỹ Ngu vẽ một mạch được hơn mười tấm.
Về đến nhà, cô lại thấy bà cụ ngồi trong phòng, đóng cửa, tiếp tục loay hoay với phần thưởng trong ba cái bao tải lớn.
Cờ hiệu, giấy khen, thư cảm ơn được thu dọn rồi để trong cái rương gỗ lớn rắn chắc nhất trong nhà, bà cụ còn cố ý để lại một chiếc hộp nhỏ, nói là của hồi môn cho cô khiến Kha Mỹ Ngu dở khóc dở cười.
Phần thưởng trong bao tải, người ta cũng sắp xếp gọn gàng rồi, bây giờ bà cụ lại... lấy hết ra, bày đầy hết trên giường, dưới giường, gần như không còn chỗ bước chân.
Kha Mỹ Ngu cũng tiến lại gần, giúp bà cụ dọn, cô thì thầm: “Bà nội, cháu hoàn thành nhiệm vụ rồi!”