Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:14
Lượt xem: 109
Kha Mỹ Ngu cười lắc đầu: “Bà nội, cháu khai quang với cái bà nói không giống nhau.”
“Cái cháu làm giống như bà nói hay là ăn hạch đào để bổ não ý, cháu vẽ bùa để thông não cho tụi nhỏ!”
“Đầu óc là cơ quan phức tạp trên cơ thể con người, giống như miếng đất cả trăm nghìn mẫu, có thể trồng được nhiều loại cây nông nghiệp, nhưng con người vẫn chưa khai phá, lợi dụng triệt để chúng, chúng ta chỉ dùng được hai trăm cho đến tám trăm mẫu, người thông minh nhất cũng chỉ dùng được đến một nghìn hai trăm mẫu!”
“Vì thế khai thông thêm một chút đất đai là đủ cho đám nhỏ hưởng lợi cả đời này rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Có điều cháu vẫn nói câu đó, cháu có thể làm được những chuyện này, nhưng khai khẩn ra rồi, bọn nhỏ có thể lợi dụng và duy trì hay không, tất cả đều dựa vào phương pháp, tự mình kiềm chế và chăm chỉ.”
Bà cụ cũng rất thông minh, chỉ là lúc nhỏ điều kiện gia đình không tốt, không có cơ hội đi học.
Nghe thấy cháu gái giải thích thẳng thắn, bà ấy gật đầu: “Cháu nói vậy bà cũng hiểu rồi.”
“Vừa nãy dọa bà sợ c.h.ế.t khiếp, bây giờ bên ngoài nghiêm trị phong kiến mê tín, cháu phải chú ý đấy, đừng để người khác tìm được lỗi sai.”
“Cháu cứ yên tâm, đợi mấy đứa đi học rồi, bà với ông nội cháu chẳng đi đâu cả, chỉ cầm gậy tre, trông đám cháu của nhà ta học hành.”
Kha Mỹ Ngu đáp một tiếng, hùng hồn nói: “Trước khi cháu đi học, cháu phải bồi dưỡng bà thành một nhà giáo đủ tiêu chuẩn.”
“Đến lúc đó, con cháu nhà ta đều thi được vào trường học tốt, chắc chắn người khác sẽ mời bà lên diễn giảng.”
Bà cụ vừa nghe thấy thế, chân cũng run lên: “Một bà già như bà sao mà diễn giảng được?”
“Không sao, bà nội, luyện tập nhiều là được, cháu thấy bà rất có thiên phú về phương diện này!”
Kha Mỹ Ngu cười vỗ lưng bà.
Hằng ngày, cứ đến tối, Kha Mỹ Ngu không dám lãng phí thời gian để ngủ, cô ở trong không gian cố gắng.
Cô gặm xong y phù sớm một ngày thì có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống sớm một ngày.
Vì thế, lúc linh lực được bổ sung đầy đủ, Kha Mỹ Ngu lại vẽ bùa, đợi linh lực cạn kiệt, cô vừa ngồi thiền đợi linh lực hồi phục lại, vừa đọc sách y và nghiên cứu y phù.
Đợi khi tinh thần lực không chống đỡ được nữa, cô lại chăm sóc mảnh ruộng, học nấu ăn, chuẩn bị cho mình thêm chút đồ ăn.
Mặt trời từ từ lên cao, nhà lão tứ vang lên tiếng hú hét như khỉ đầu chó.
Đến cả đám đàn ông nhà lão cả với lão tam cũng kích động, chỉ biết “aaaaaaa....”
Kha Mỹ Ngu vội ra khỏi phòng, nhìn bà cụ, hưng phấn bật cười, sau đó thu nụ cười lại, giả vờ như không biết gì cả, kinh hoảng chạy thẳng ra sảnh chính.
“Sao thế? Vừa mới banh mắt ra, gào cái gì mà gào?” Bà cụ hùng hổ gào lên.
Kha Nguyên Vạn nhảy lên, cười khúc khích ôm lấy bà cụ, thơm một cái rồi lại ôm lấy Kha Mỹ Ngu, bình ổn lại, một lát sau mới nói: “Em gái, hôm nay trời đẹp thật đấy! Cái mặt nhỏ của em hồng hây hây, cái miệng nhỏ cũng hồng mọng...”
Những anh em khác cũng ra ngoài, bắt đầu cười ngốc nghếch với bà cụ và Kha Mỹ Ngu.
Mọi người không hiểu ra sao, lo lắng không thôi: “Rốt cuộc mấy đứa làm sao thế, sao chẳng nói gì cả, không phải bị ma ám rồi đấy chứ?”
Đám đàn ông vẫn cười ngu, niềm vui sướng điên cuồng trong lòng nghẹn lại ở cuống họng khiến bọn họ kích động không biết nói gì.
Vẫn là ông nội lấy tẩu thuốc mới ra, gõ thằng cháu cả Kha Nguyên Hà: “Nói đi!”
Kha Nguyên Hà xoa cái lưng bị gõ đau, cười hí hí đầy ngốc nghếch, sau đó hét lên: “Ông nội, bà nội, cha, mẹ, con, con có thể nhìn thấy màu sắc rồi!”
“Con không còn bị mù màu nữa!”
Kha Nguyên Hạ cũng giơ cái cốc sứ lên rồi gào: “Còn cũng nhìn thấy màu đỏ rồi, sau khi tốt nghiệp có thể công tác trong cục công an rồi!”
Kha Nguyên Đại cũng đỏ mặt, các cơ trên khuôn mặt đều run rẩy, không dám tin mà thì thào: “Con, có phải con có thể làm lính rồi không?”
Đám đàn ông cứ anh một câu, tôi một câu, biểu đạt một chuyện, năm đó bởi vì đói bụng, chạy ra sau núi uống canh nấm độc từ đó trở nên mù màu, sau mười mấy năm, thế mà bọn họ lại khôi phục lại bình thường rồi!
Lại nhìn thấy thế giới rực rỡ thêm lần nữa, bọn họ tiếp tục kích động gào rú lên.
Thậm chí bọn họ còn ngửa đầu học theo tiếng sói hú, khiến cho hàng xóm xung quanh hiếu kỳ thò đầu qua xem.
Người nhà họ Kha đều đờ đẫn, sau đó cũng kích động, hưng phấn không thôi.
Tần Nguyên Cửu vừa mới bước chân vào sân đã bị tiếng hú hét làm lõ tai chấn động đến ngứa ngáy.
Kha Mỹ Ngu vừa thấy anh, hai mắt đã sáng lên, cô chạy qua, không quan tâm người nhà nhìn thế nào, hai móng vuốt nhỏ túm lấy áo khoác anh trước, nũng nịu lắc lắc: “Anh Cửu, mắt của các anh trai em đều khỏi rồi, không còn mù màu nữa.”
Ý cười của cô rất trong trẻo, hai mắt sáng lên, vẻ mặt hết sức chân thành, tuyệt đối không có chút ngượng ngùng khi chiếm lợi từ người khác.
Túm áo được 20 x 5 điểm, tổng cộng là một trăm điểm.
Tần Nguyên Cửu nhìn cô, rồi lại nhìn đám đàn ông nhà họ Kha.
Kha Nguyên Tuế đột nhiên vỗ đầu: “Con biết rồi! Là chúng ta lấy độc trị độc rồi!”
Kha Nguyên Vạn đột nhiên nắm bắt được ý của anh ta nên vội gật đầu: “Cái này phải cảm ơn canh đậu xanh với bánh hấp ngày hôm qua của em gái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-49.html.]
Lúc mấy người nhà lão đại với nhà lão tam còn đang nghi hoặc, ba người anh trai khác cũng gật đầu đồng ý: “Từ lúc ăn đồ ăn em gái đưa xong, người giúp chúng ta lợp mái nhà đều lần lượt đi vệ sinh.”
Bình thường mọi người đều ăn không no, mấy ngày mới đi vệ sinh một lần.
Mặc dù mấy ngày nay người giúp bọn bọ đều lấy được chút lợi, ngày nào cũng được ăn no nê nhưng mọi người cùng nhau làm việc mười mấy ngày, nào có chuyện không biết rõ người bên cạnh đi nhà xí lúc nào?
Có điều hôm qua, sau khi mọi người ăn đồ Kha Mỹ Ngu đưa, cứ từng người từng người xếp hàng vào nhà vệ sinh!
Chỉ là không có bị độc như mấy người họ lần đầu uống nước gừng đường đỏ, mọi người đi nhiều nhất cũng chỉ có ba lần thôi.
“Em gái, hôm qua em lại thêm thứ gì kỳ lạ vào đồ ăn phải không?” Kha Nguyên Hạ hiếu kỳ hỏi.
Kha Mỹ Ngu với bà cụ lặng lẽ nhìn nhau, không cần bọn họ phải phí công kiếm cớ nữa rồi.
Năm ông anh trai ngốc nhà cô đã tự động giải thích luôn!
Cô nhíu mày suy nghĩ rồi yếu ớt nói: “Em, lúc em bóp đậu xanh có nhìn thấy đầu của một con rắn lục bị đập bẹp.”
“Em tưởng rằng đậu xanh giải được độc nên... nên không mang đi rửa...”
Tần Nguyên Cửu nhướn mày, mặt lạnh tanh chú thích thêm: “Có một vài loại độc rắn cũng có tác dụng với hệ thần kinh của con người, đúng là có người bị mù sẽ uống mật rắn để giải độc, có thể lần này thực sự là mèo mù vớ cá rán!”
Kha Mỹ Ngu với bà cụ lại nhìn nhau lần nữa, kinh ngạc há hốc miệng, như này cũng được sao?
Dù cho thế nào thì đây cũng là chuyện đáng mừng, mấy người tiếp tục điền đơn.
Vì để tiện cho việc kiếm giá trị hòa bình, Kha Mỹ Ngu cũng đăng ký vào đại học Bách Khoa tỉnh N, chuyên ngành là học viện ngoại ngữ.
Làm tiểu thư nhà giàu, cô có thể học kém nhưng tố chất căn bản của tiểu thư bắt buộc phải có, ngoại ngữ là một trong số đó. Suy cho cùng, sau khi sinh ra, ngày thường cô bị thấm nhuần bởi sáu loại ngôn ngữ, muốn không học được cũng khó!
Đã là thứ mình biết, Kha Mỹ Ngu cảm thấy hai năm học đại học sắp tới, bản thân cô hoàn toàn có thể nằm không cũng thắng.
Kha Nguyên Đại nghe theo gợi ý của Tần Nguyên Cửu, đăng ký vào học viện tàu ngầm biển J của tỉnh N.
Có rất nhiều binh sĩ đến đấy để dán mác vàng rồi quay lại làm cán bộ, tương tự, sinh viên tốt nghiệp từ học viện đó sẽ trực tiếp được phân đảm nhận chức vụ kỹ thuật quan trọng trong quân đội, làm tròn ước mơ đầy nhiệt huyết đàn ông của Kha Nguyên Đại!
Sau khi điền mẫu đơn xong, Kha Nguyên Đại trịnh trọng đặt bảy tờ đơn vào trong túi văn kiện, quấn dây xung quanh rồi giao cho chi bộ thôn.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào, bắt đầu bận rộn chuyện dựng cột cho nhà mới.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của trai tráng trong thôn, căn nhà ngói đầu tiên của thôn Lạc Phượng đã được dựng lên rồi.
Trong sân vườn rộng nửa mẫu đất có một ngôi nhà ba gian ngói xanh tường đỏ, đồ đạc ông nội và lão tứ nhà họ Kha cho Kha Mỹ Ngu cũng được sắp xếp lên.
Gần như thôn dân trong cả thôn Lạc Phượng đều đến thăm quan, giúp đỡ, góp thêm chút náo nhiệt.
Bà cụ, mẹ Kha với Kha Mỹ Ngu mang theo cái túi nhỏ, tặng cho mỗi người một viên kẹo hoa quả xinh xắn, một miếng thịt lợn rừng khô tự làm.
Nền đất của ngôi nhà khá cao, phía trước là dòng suối bao quanh làng, phía sau là một rừng trúc.
Những viên đá lát nền còn thừa được xếp thành con đường nhỏ nối từ trong vườn ra ngoài, sạch sẽ, chỉnh tề, hơn nữa bên trong rừng trúc còn có đình tranh đơn giản, bên dưới là bàn đá, ghế đá, xung quanh có hoa dại chịu lạnh, cây giống, thực sự có cảm giác nhàn tản của vùng thế ngoại đào nguyên.
Mỗi người đều có phần đất riêng nhưng tổ chức không có quy định là không được dùng đất hoang trồng cây trồng hoa!
Có điều mọi người đến bụng còn chẳng thể lấp đầy, bị cuộc sống nghèo khó vây lấy nên làm gì có suy nghĩ ấy?
Gạch thải ra được xếp thành bức tường cao hai mét, lại thêm mặt đất được đôn cao nửa mét nữa, trên bức tường ghim dày đặc mảnh sành vỡ sắc nhọn, có thể ngăn trộm cắp và cả dã thú sau núi xuống săn mồi nữa.
Xung quanh cũng trồng cây ăn quả như táo đỏ, cây hạnh, táo tàu, hạch đào, hạt dẻ, vân vân!
Leo lên bậc thang, mở cánh cửa gỗ nặng nề ra là một bức tường chắn được tạo ra bởi mảnh rừng trúc nhỏ, sau khi quẹo vào là tới một căn lều làm bằng gạch ngói, dùng để cất xe đạp và những thứ đồ linh tinh khác cho khỏi bị ướt, bên trái và phải ngăn ra một gian để làm nhà bếp và một gian làm phòng tắm.
Một bên sân là đám nho trồng đã khá cao, có một chiếc xích đu làm từ dây mây, một bộ bàn ghế bằng gỗ cây cổ thụ được gọt giũa rồi đánh bóng, giữ lại trạng thái nguyên sinh.
Một cái ao rộng dẫn nước sinh hoạt, bên trong có mấy con cá nhỏ bị mọi người dọa bơi lung tung, ở giữa có tảng đá, bên trên là một đôi rùa đang lười biếng phơi nắng.
Cạnh đó là vườn hoa nhỏ, bên trong trồng đủ loại cúc đang nở rộ, có cả hoa xương rắn quanh năm không lụi, vân vân.
Một bên khác cạnh con đường là hai miếng đất trồng rau, một cái giếng để lấy nước dùng.
Hai cây thạch lựu được uốn theo dáng rồng nằm cuộn lại, giống như hộ vệ, đặt ở hai bên cửa chính.
Tường sơn trắng khiến căn phòng sáng sủa, rộng rãi, đối diện cửa chiếc bàn gỗ táo được khắc hoa hình vuông và đôi ghế bành. Bàn ăn được gấp lại, đặt sát tường, còn có vài chiếc ghế dài.
Hai bên được ngăn cách ra thành gian nhỏ làm phòng ngủ, một phòng đắp giường đất, một phòng có giường gỗ to chắc chắn. Bàn ghế ngồi học, giá sách, tủ có ngăn kéo, tủ gỗ, tủ quần áo, chẳng thiếu thứ gì.
Kể cả những vật lặt vặt dùng hằng ngày cũng được sắp xếp kha khá rồi.
Sau nhà cũng có hai mảnh đất trồng rau, xa xa phía sau gần bên bức tường là nơi để chăn nuôi với nhà vệ sinh sạch sẽ.
Mọi người đi dạo quanh một vòng, kinh ngạc tặc lưỡi, ngày tháng của lão địa chủ chắc cũng chỉ đến vậy thôi nhỉ?
Thế nhưng ngoại trừ nhà dùng gạch ngói để xây, những thứ đồ khác, bọn họ chỉ cần phí công nghĩ một chút là cũng có thể mô phỏng theo được. Chỉ có thể nói là người đến từ thành phố biết hưởng thụ thật đấy, vận may của Phúc Bảo Nhi nhà họ Kha tốt thật!
Kha Mỹ Ngu có hơi ngạc nhiên, ngôi nhà này thực sự là chỗ nào cũng được xây theo ý cô.