Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:45
Lượt xem: 99
Trưởng thôn cũng hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phương Bân, ai bảo không phải vậy, nhóc con lớn lên ở nông thôn có thể to gan đến đâu?
Nói không chừng trước kia đến cả cửa của tổ cải tạo ở chỗ nào cô ta cũng không biết nữa.
Thằng ranh này mặt người dạ thú, nội tâm dơ bẩn.
Anh ta đã có danh học sinh viên công nông binh rồi, tại sao còn không biết đủ, lại còn quậy ra nhiều chuyện như thế?
Có lẽ đúng như cha con lão tứ nói, nếu như để anh ta lên huyện thành học, ném bỏ con gái ông ta chỉ là chuyện nhỏ, chưa biết chừng, anh ta còn chọc ra chuyện lớn hơn cho nhà ông ta.
Trưởng thôn càng nghĩ, mồ hôi trên đầu túa ra càng nhiều.
Hoàng Phương Bân trước nay giỏi nhìn mặt đoán ý.
Trước đây, Kha Mỹ Ngu cho rằng Lý Thủy Sinh mới là người tính toán nhiều nhất, nhưng vật họp theo loài, người đi theo nhóm, ai mà đoán ra kỳ thực vị này còn cao tay hơn, giả heo ăn thịt hổ đến là gian xảo.
Nếu không sao anh ta lại có thể làm cho Kha Vân Nguyệt mắt cao hơn đầu chỉ trong nháy mắt là nằng nặc muốn gả cho anh ta?
Lý Thủy Sinh với Kha Vân Nguyệt, đối với anh ta mà nói đều chỉ là quân cờ che đậy cho nội tâm dơ bẩn thôi.
Bây giờ danh ngạch đại học không dễ dàng gì anh ta mới mưu tính để có được sắp bay mất rồi, Hoàng Phương Bân vội vàng mở miệng, lời trong lòng không khốn chế được tuôn ra: “Trưởng thôn, nhà ông ba Kha kia là cái thá gì?”
“Bây giờ một nhà nông như bọn họ đã không giúp đỡ được gì cho cha rồi. Cha làm thôn trưởng, nghe theo bọn họ làm gì?”
“Có cái gì quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của Kha Vân Nguyệt?”
“Trong bụng con gái cha đã mang thai con của con rồi, nếu như cha không đồng ý vậy thì chuẩn bị nuôi con gái, cháu ngoại cha cả đời đi!”
Trưởng thôn tức đến run người.
Vừa mới kết hôn được một ngày, nào có khả năng mang thai.
Đương nhiên là trước khi kết hôn bọn họ đã quan hệ vợ chồng rồi!
Lúc Kha Vân Nguyệt quậy đòi sống đòi c.h.ế.t gả cho Hoàng Phương Bân, nhà bọn họ đã biết chuyện này, bọn họ tức giận không thôi, những người có tư tưởng truyền thống như bọn họ vẫn miễn cưỡng đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng chuyện xấu trong nhà không đem khoe ra ngoài, hôm nay anh ta ồn ào như thế, đừng nói nhà họ Kha toàn người khôn khéo, đến cả hàng xóm thò đầu sang nghe ngóng cũng biết, chưa được bao lâu, cả thôn Lạc Phượng đều biết ông ta nuôi dạy được đứa con gái thế nào.
Trưởng thôn tiến lên, tát Hoàng Phương Bân một cái thật mạnh.
Sức tay của người đàn ông làm nông, tát một cái, cả người anh ta đều ngã sang một bên, còn có cả một cái răng rụng xuống.
Mà cái tát này cũng khiến cho ý thức của Hoàng Phương Bân hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, ngậm chặt miệng, mặt đầy m.á.u ngồi nghệt ra.
“Chú ba.” Trưởng thôn đã không biết làm thế nào mới tốt rồi, ông ta nghẹn ngào nhìn ông cụ Kha như đứa trẻ.
Ông cụ không nhìn ông ta, tiếp tục loay hoay với điếu thuốc trong tay: “Khánh Hỷ, không phải tôi nói cậu đâu, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.”
“A Nguyệt, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích tranh giành với Ngu Bảo Nhi nhà ta, mặc dù có lúc quậy to chuyện, cậu vẫn dẫn người đến cửa tặng quà xin lỗi, nhưng vô hình chung, cậu đã gánh chuyện này lên người mình.”
“A Nguyệt chỉ cần cúi người, không tình không nguyện nói một tiếng xin lỗi, lần sau không làm thế nữa. Sau đó, sau này có phải nó lại phạm lỗi không?”
“Bây giờ nó đã mười tám tuổi rồi, không còn là đứa nhỏ tám tuổi nữa. Cháu cũng nên buông tay rồi, tránh cho đến cuối cùng, nó thực sự hận cháu.”
Trưởng thôn bị nói đến đỏ mặt, hổ thẹn, rồi lại có sự bất lực của người làm cha.
Ông ta là một trưởng thôn tốt, bình thường làm chuyện như cũng giải quyết mọi chuyện công bằng, dù cho chăm sóc người khác cũng sẽ không bị người ta tìm ra lỗi sai. Nhà họ Kha với Tần Nguyên Cửu đều nhận sự quan tâm của ông ta.
Nhưng nhân vô thập toàn, ông ta thương đứa con gái nhỏ duy nhất này, bởi vì không nghiêm khắc nên tạo thành hậu quả ngày nay.
Kha Mỹ Ngu bình tĩnh nhìn bọn họ.
Ở bên cạnh đại lão, cô thấy nhiều chuyện rồi, cũng thay đại lão âm thầm xử lý, học được không ít thái độ và phương pháp đối nhân xử thế.
Ví dụ như, cô thoạt nhìn thì tính tình nóng nảy, thích báo thù tại chỗ nhưng cô tin rằng hoặc là không ra tay, hoặc là phải một gậy gõ chết.
Bây giờ bọn họ đè ép Hoàng Phương Bân nhưng đợi lúc kỳ thi đại học được khôi phục lại, anh ta vẫn có cơ hội vùng lên, tiếp tục nhảy nhót làm người ta ghê tởm. Mà lúc đó, anh ta càng giỏi nhẫn nhịn và tính toán, chi bằng bây giờ để anh ta đi học luôn.
Không phải tất cả mọi người đều giống Kha Vân Nguyệt, bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, để mặc anh ta che mắt.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta sẽ làm cho tiền đồ của mình hoàn toàn biến mất.
Nghĩ đến danh ngạch đại học anh ta không dễ dàng gì mới có được sau đó phí hết tâm sức mưu tính, lúc sắp tốt nghiệp rồi lại được thông báo không nhận được bằng tốt nghiệp, cảm giác đó, chắc là không tệ đâu nhỉ?
Huống chi, hôm nay anh ta không nhận được sự trừng phạt thích đáng sẽ chỉ khiến cho gan anh ta to thêm tôi.
Không sai, cô chính là một “cao thủ thuốc xổ”, chiều người khác, có lúc sẽ có được niềm vui mình không ý thức được.
Có điều, còn chưa đợi cô mở miệng, Tần Nguyên Cửu đã lạnh lùng nói: “Trưởng thôn, chú muốn để cậu ta đi học, cũng không phải không thể, nhưng vợ chồng cậu ta lấy gì để xin lỗi chúng tôi?”
“Một người đổi đơn xin của chúng tôi, một người báo cáo cho tổ cải tạo. Mỗi một chuyện đều đủ để hủy đi một thanh niên tốt!”
Trưởng thôn đá Hoàng Phương Bân: “Chuyện này là mày làm, mày nói đi. Có thể tiếp tục học đại học hay không còn phải xem thái độ của mày.”
Hoàng Phương Bân nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn sự tủi nhục và thù hận, gian nan nói với Tần Nguyên Cửu: “Anh nói xem.”
“Mỗi người bồi thường năm mươi đồng, coi như trừng phạt mấy người vụng trộm đổi đơn xin. Cậu còn phải viết một bản tường trình để chúng tôi thu lại, nếu lần sau tái phạm, tôi sẽ trực tiếp giao nó cho đồng chí cảnh sát, sao hả?”
Trong lòng Hoàng Phương Bân nhỏ máu, bảy người là ba trăm năm mươi đồng!
Lúc này anh ta mới hơi hối hận, lúc đó bản thân chọc họ làm gì.
Yên lặng đi học không tốt sao?
Ba trăm năm mươi đồng có thể làm được rất nhiều chuyện, bây giờ anh ta phải trả giá cho những âm mưu ngu ngốc của mình...
“Được.” Anh ta nghiến răng gật đầu, nếu không còn có thể làm sao?
“Một trăm năm mươi đồng coi như phí bồi thường tinh thần các người báo cáo, có vấn đề gì nữa không?”
Tần Nguyên Cửu tiếp tục lạnh lùng hỏi.
“Là cô ta.” Lúc này Hoàng Phương Bân cắn răng không nhận, câu nào cũng nhảy ra ngoài: “Không, liên, quan, đến, tôi!”
Bấy giờ Kha Vân Nguyệt cũng hiểu ra, cô ta liều mạng lắc đầu với anh.
Tần Nguyên Cửu cười nhạo: “Hoàng Phương Bân, anh sẽ không cho rằng mình đứng phía sau khích bác là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Nếu như tôi không nói, thì tối qua đồng chí tổ cải tạo cũng sẽ lần theo manh mối tìm đến các người, vợ chồng hai người, đám người đó thà rằng bắt nhầm chứ không bỏ sót.”
“Cậu cảm thấy, đi vào đó rồi, cậu còn có thể tiếp tục đi học sao?”
Hoàng Phương Bân trợn to mắt, lại một lần nữa bị cái ngu của mình hại...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-65.html.]
Anh ta bất đắc dĩ, không cam tâm gật đầu, năm trăm đồng kiếm được từ gia đình để mua nhà còn chưa cầm đến tay đã bị anh ta phá hết.
“Hai người viết một bản tường trình, sau này bất kể là các người hại ai, đều không được động đến nhà tôi nữa. Nếu không, hai tờ tường trình kia đã có thể đưa hai người đến cục cảnh sát để ăn cơm tù!”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, đúng thế, chính là như vậy.
Nước bẩn trong bụng bọn họ muốn phun thì phun vào người người khác, đừng có nhìn chằm chằm cô và gia đình cô nữa!
Hoàng Phương Bân và Kha Vân Nguyệt đều viết thư đảm bảo và giấy nợ, sau đó mới ôm đầu rời đi.
Chuyện này kết thúc, Kha Nguyên Đại lấy đơn xin sau đó giao cho trưởng thôn lần nữa.
Trưởng thôn nhận lấy, thận trọng nhìn mẫu đơn bên trong, xác nhận không có sai lầm gì nữa mới để cho anh em Kha Nguyên Đại giám sát toàn bộ quá trình đóng dấu rồi gửi lên.
Kha Mỹ Ngu ngồi không yên nữa, trong lòng nhung nhớ ngôi nhà nhỏ thuộc đại học nông nghiệp tỉnh.
“Trĩ à?” Tần Nguyên Cửu ngồi nhặt lạc giúp bà nội, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên mà hỏi.
Kha Mỹ Ngu cảm thấy bản thân sắp biến thành cá nóc rồi, cả ngày bị anh chọc tức.
Cô đá anh: “Anh không chỉ trĩ m.ô.n.g mà còn trĩ miệng, trĩ đầu, cả người đều trĩ.”
“Em nhìn thấy rồi à?” Mặc anh vẫn không chút cảm xúc làm lửa giận của cô bùng lên mạnh hơn, khóe mắt khóa chặt vào con mèo hoang nhỏ đang xù lông.
“Hừ.” Cô quay đầu kéo bà cụ, thì thầm vào tai bà: “Bà nội, tối qua cháu nằm mơ, mơ thấy sư phụ phát cho cháu một nhiệm vụ.”
“Sư phụ nói, phù y là bác sĩ, nếu đã có khả năng chữa bệnh thần kỳ thì phải gánh lấy trách nhiệm cứu vớt thế nhân. Đại học công nghiệp có một vị giáo viên đã bồi dưỡng ra bao nhân tài ưu tú cho quốc gia nay mắc bệnh, loại bệnh này trước mắt khó mà trị khỏi, vì thế sư phụ hy vọng cháu đến xem xem.”
Mặc dù trên phương diện này, bà cụ có khả năng chấp nhận mạnh mẽ nhưng bà ấy vẫn còn kính sợ, bà cụ chắp tay lại, sau khi lẩm nhẩm niệm.
Bà ấy hơi nhíu mày, do dự hỏi: “Bảo Nhi, cháu học thế nào rồi?”
“Nghe nói làm đại phu không dễ đâu, thuốc không thể uống lung tung, châm cũng không được cắm linh tinh, sẽ xảy ra án mạn đấy.”
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Bà nội, bà yên tâm đi, cứ đến tối là cháu lại chẩn đoán trị liệu cho người bệnh như này.”
Bà cụ thở phào, nắm lấy tay cô, khuôn mặt hiện lên nụ cười vui vẻ: “Bảo Nhi, phúc khí của cháu tốt, bà nội rất mừng. Nhưng bà nội càng mừng, sau này cháu có thể thông qua sự cố gắng của bản thân để làm chuyện mình thích, giúp đỡ nhiều người hơn.”
“Chuyện làm ô uế phúc khí, chúng ta không thể làm lâu dài, ai biết được liệu phúc khí của cháu có bị tổn hại hay không.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục, đáp lại lời dạy dỗ của bà cụ.
“Trời còn sớm, mấy đứa đi sớm về sớm nhé.” Nói xong, bà cụ bảo mẹ Kha cho bọn họ chút đồ ăn đi đường.
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: “Đi đâu?”
“Đi thăm họ hàng.” Bà cụ thuận miệng nói: “Lúc trước bà dì con bé bị bệnh, đúng lúc các cháu không có việc gì, thay bà đi một chuyến đến huyện thành, đưa cho bà dì chút đồ ăn.”
“Bảo Nhi từ nhỏ đến lớn đều theo một vị đại phu trên núi học y, bình thường sách y cũng không rời tay. Lần này để con bé đi xem thử, nói không chừng còn có thể giúp đỡ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ như cao nhân.
Tần Nguyên Cửu cười gật đầu, cũng phụ họa theo, dáng vẻ như thể chưa thấy cao nhân bao giờ, anh đánh giá cô gái nhỏ đuôi đang vểnh lên trời.
Dưới sự chỉ huy của Kha Mỹ Ngu, mẹ Kha làm tám cái hamburger kẹp thịt, tương, ớt xanh theo kiểu của người Hoa, sau đó bỏ vào trong giỏ, lại cho thêm quả quýt nhỏ, quả khô, kẹo, điểm tâm, gần như bọc hết một nửa đồ Kha Mỹ Ngu mang đến vào.
Hai người cầm đồ lên rồi lại cầm lên.
Tần Nguyên Cửu đạp xe đạp chở cô, mà cô buộc cái túi quanh eo, một tay hào phóng quấn lấy tay người đàn ông, một tay khác không ngừng móc đồ ăn trong túi, dọc đường, cô chưa từng ngừng miệng.
Bọn họ đến gửi xe đạp trong cục cảnh sát như mọi khi, trùng hợp gặp được đồng chí đến huyện thành họp nên lại quá giang một đoạn .
Kha Mỹ Ngu vô cùng đắc ý hưởng thụ cái mạng cá chép của mình.
“Đồng chí Tiểu Tần, qua năm mới là chúng ta phải đến huyện thành học rồi? Cậu báo danh chuyên ngành nào?”
Người đứng đầu cục cảnh sát trên trấn ngồi ở ghế phó lái, cười nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi.
“Cục trưởng Cố, chuyên ngành máy tính.” Tần Nguyên Cửu khẽ cong môi trả lời.
“Đây là chuyên ngành tốt, máy tính mới vừa nổi lên, là thứ mới mẻ. Đồng chí Tiểu Tần có năng lực mạnh mẽ, chắc chắn làm nên nghiệp lớn.” Cục trưởng Cố liên tục gật đầu.
Sau đó ông ấy tiếc nuối nói: “Một đống án cũ tích lại trong cục cảnh sát trên trấn đều được cậu giải quyết sạch sẽ trong mấy ngày. Nếu như có nhiều thêm vài người như cậu, Hạ Hoa chúng ta nào còn có kẻ tội đồ độc ác.”
“Nếu như sau khi tốt nghiệp, đồng chí Tiểu Tần không tìm được công việc phù hợp thì có thể đến cục của chúng tôi, nếu miếu của chúng tôi nhỏ quá, tôi sẽ đề cử cậu đến huyện thành!”
“Nhân tài như cậu, đến đâu cũng sẽ được tranh giành.”
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, bản thân cô là một người sống sờ sờ ra đây, lẽ nào không nên tiện miệng khen cô một câu sao?
Từ sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Kha Mỹ Ngu, Tần Nguyên Cửu có người hối thúc phải kiếm tiền.
Có rất nhiều cách thức kiếm tiền, mà anh muốn kiếm tiền nhanh, có thể quang minh chính đại mà tiêu xài.
Vì thế, anh đặt mục tiêu lên cục cảnh sát.
Thời đại nào cũng không thiếu những kẻ coi thường pháp luật, xem thường mạng sống của người khác, của có nhiều người lười biếng, lén lút lấy trộm thành quả của người khác. Nhưng không có công cụ trợ giúp tiên tiến như đời sau, hiệu suất phá án của cảnh sát không cao.
Đối với một vài vụ án vô cùng độc ác, trong cục cũng nghĩ đủ mọi cách thậm chí là treo thưởng.
Tần Nguyên Cửu dựa vào những phần thưởng phá án của trấn, của huyện để lấy được vợ.
Anh cười nói: “Nếu như cục trưởng Cố không chê, khoảng thời gian trước khi nhập học này, tôi có thể bồi dưỡng đơn giản cho các đồng chí trong cục, hơn nữa cũng viết cả kinh nghiệm của bản thân ra.”
“Chẳng qua tôi chỉ đọc nhiều sách, lại thích viết bút ký, đọc đi đọc lại nên mới quen, đánh bậy đánh bạ phá được án.”
Cục trưởng Cố vui vẻ gật đầu: “Đồng chí Tiểu Tần khiêm tốn quá. Sao lại đánh bậy đánh bạ chứ?”
“Phá được một vụ án thì còn coi là đánh bậy đánh bạ, hai vụ án thì là trùng hợp, ba, bốn, năm, mười vụ thì sao? Đó là thực lực của cậu!”
“Các đồng chí trong cục chúng ta đều rất nỗ lực, có trách nhiệm, chỉ là trình độ văn hóa không cao, không được bồi dưỡng chuyên nghiệp, từ trước đến nay đều mơ màng mò mẫm theo sau.”
Nói đến đây, ông ấy quay đầu lại, thì thầm nói: “Lần này tôi lên huyện thành họp chính là vì một vụ liên hoàn án vô cùng ác độc, tàn bạo. Đã ba tháng rồi, các đồng chí trong tỉnh không có chút manh mối nào.”
“Sở dĩ người bên trên gọi tôi qua đó là muốn huy động tập trung suy nghĩ. Suy cho cùng vụ án ở huyện thành quá chấn động, lại còn bị truyền ra là liên quan đến quỷ thần, nếu như không nhanh chóng phá được vụ án này sẽ khiến cho lòng người lo sợ, đến lúc đó chắc chắn các lãnh đạo phía thủ đô sẽ hỏi đến.”
“Nếu như không có chuyện lớn gì, Tiểu Tần có thể đi cùng đến xem thử không?”
Nói xong, ông ấy lại cười, bổ sung một câu: “Vụ án ác độc có ảnh hưởng lớn như thế, phần thưởng của huyện thành chắc chắn sẽ rất phong phú. Chỉ cần cậu có thể phá án, tôi xem xem liệu có thể thay cậu xin một ngôi nhà nhỏ ở gần trường học của các cậu không.”
Hai mắt Kha Mỹ Ngu sáng rực, thực sự nghĩ cái gì thì cái đó tới!
Cô kích động, kéo góc áo Tần Nguyên Cửu, đôi mắt ngập tràn mong chờ nhìn anh.
Tần Nguyên Cửu lặng lẽ nắm tay cô: “Cục trưởng Cố, lần này chúng tôi đến huyện thành thăm bà con họ hàng, trong nhà có người già bị ốm. Vợ tôi theo thầy thuốc trên núi học được chút ít, muốn đến xem giúp.”