Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:12:12
Lượt xem: 64
Kha Mỹ Ngu bị chọc cười: “Nhân lúc còn chưa đi học, tao sẽ chăm chỉ huấn luyện cho mày.”
Mặc kệ con sói có hiểu hay không, cô tiếp tục phát huy đặc tính nói nhiều: “Mày xem mẹ mày tốt với mày như thế, cho mày nhúm lông trắng, so với các vua sói khác thì anh tuấn, oai phong hơn nhiều.”
“Mày thuộc về tự nhiên, thuộc về mảnh rừng này. Tao sẽ không ký khế ước với mày, hôm nay tao cho mày Linh Thú đan, chúng ta làm bạn bè, hy vọng mày có thể quản lý đám sói, đừng để chúng xuống núi làm hại gia súc, làm hại tính mạng con người.”
Vua sói chốc chốc lại hú lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một người một sói nói chuyện nhiệt tình.
Kha Mỹ Ngu không có cách nào kháng cự lại động vật vừa đẹp trai, vừa biết làm nũng, cô không nhịn được lấy thuốc viên bùa thanh não ra: “Thứ này có hiệu quả với con người, không biết nó có hiệu quả với mày không, có còn hơn không, cứ xem như kẹo mà ăn tạm vậy.”
Vua sói không khống chế được sự hưng phấn, nó lắc đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống đợi được đút.
Kha Mỹ Ngu cười nhét vào miệng nó: “Còn chưa biết tên mày nữa, có điều tao cũng không hiểu tiếng sói.”
“Mày xem tao rất có phúc khí, người khác gọi tao là Ngu Bảo Nhi. Mày cũng có phúc khí, đỉnh đầu còn có lông trắng, chi bằng gọi mày là Tuyết Bảo Nhi nhé?”
Tuyết Bảo Nhi oai phong, cái tên này lại mềm mại, sự tương phản đáng yêu quá.
Vua sói vui vẻ nhai viên thuốc, cái đuôi vẫy quay lại.
Kha Mỹ Ngu nói với nó như niệm kinh: “Tuyết Bảo Nhi, Tuyết Bảo Nhi... đều nói đọc sách trăm lần mới thấy hết nghĩa, vậy tao gọi mày là Tuyết Bảo Nhi một trăm lần, chắc chắn mày cũng có thể biết đây là chính mình nhỉ?”
Tần Nguyên Cửu đứng sau thân cây, nhìn thấy cô vợ ngốc của mình thực sự đọc Tuyết Bảo Nhi một trăm lần.
Ha, đúng là tùy tiện tìm một “đồ đáng yêu” địa vị cũng có thể cao hơn một người có giấy khen như anh.
Tổng cộng số lần cô gọi anh còn chưa được một trăm lần đâu nhỉ?
Tần Nguyên Cửu không nén được, hung hăng trừng con sói ngốc kia.
“Tuyết Bảo, mày làm sao thế? Lẽ nào bùa thanh não có tác dụng quá lớn?”
Không biết vì sao, Tuyết Bảo đột nhiên co người lại đầy thảm thương.
Kha Mỹ Ngu hơi lo lắng vuốt ve nó, dùng thần thức kiểm tra một lần nhưng không có gì kỳ lạ cả.
Tuyết Bảo khôi phục lại rất nhanh, nó vẫy đuôi mang theo sự dè dặt.
“Được rồi, hôm nay tao còn có việc phải làm, sau này sẽ tìm mày chơi.” Kha Mỹ Ngu thấy thời gian hơi muộn rồi, cô vuốt lông nó rồi cười nói.
Cô đứng dậy, nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng cây.
Tuyết Bảo ngẩn ra, sau đó điên cuồng đuổi theo, chỉ là chưa đuổi được bao lâu đã bị người ta chặn đường.
“Hú.” Nó cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người Tần Nguyên Cửu, nó co lại, quắp đuôi vào.
“Cái dáng vẻ không có tiền đồ này của mày, sao cô ấy lại nhìn trúng chứ?” Tần Nguyên Cửu hừ hai tiếng: “Đây cũng xem như là tạo hóa của mày, đợi ở đây đi, bảo vệ người dân dưới núi thoát khỏi sự tấn công của bầy mãnh thú.”
Nói xong, anh ngắt bừa một cành trên cây rồi vẽ lên không trung.
Cành cây kia tỏa ra ánh vàng xán lạn, quét qua nơi nào là để lại vết tích nhàn nhạt ở đó, đợi lúc Tần Nguyên Cửu thu lại, những vết tích kia nối lại thành một phù văn cổ phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-82.html.]
Ánh vàng của phù văn bùn lên, bay đến người Tuyết Bảo Nhi, ấn trên người nó.
“Trong phù huyết mạch này có m.á.u của thần thú bạch hổ bị phong ấn, đợi sau khi mày hoàn toàn luyện hóa được chúng thì có thể thu được thần lực và thần kỹ, cũng có thể khai thông linh trí.” Anh lạnh lùng nói: “Yêu cầu của tao với mày cũng chỉ có một, bảo vệ nhà họ Kha!”
Tuyết Bảo Nhi hơi nghiêng đầu, mặc dù nó không hiểu lời anh nói nhưng Tuyết Bảo Nhi có thể cảm nhận được sự thay đổi trên người mình, một năng lượng thần kỳ chảy vào trong m.á.u nó.
Thế là nó ghi nhớ những lời anh và Kha Mỹ Ngu nói, nói không chừng có một ngày nào đó, nó có thể hiểu ra.
Kha Mỹ Ngu chọn một bầy lợn rừng cách khá gần thôn Lạc Phượng.
Lúc ít đồ ăn như mùa đông và mùa xuân, bầy lợn rừng thường xuyên xuống núi phá hoại ruộng đồng, có lúc chúng sẽ tấn công đám trẻ đùa nghịch bên sông.
Hơn nữa, lợn rừng tương đối hung ác, con nào con nấy cứ như chiến tướng vận động, dù cho hổ với sói cũng không dám đánh trực diện với chúng. Bởi vì chúng có năng lực chiến đấu mạnh mẽ, sức sống ngoan cường, khả năng sinh sản lớn, ít thiên địch, nếu như con người không có kế hoạch săn bắt sẽ rất dễ để lợn rừng sinh sản thành tai họa.
Công xã để thôn dân có quyền hạn mỗi năm sẽ liên hợp lại để đi săn, mặc dù mỗi lần có thể săn được không ít lợn rừng béo mập nhưng cũng phải trả cái giá thảm khốc.
Vì để bầy lợn rừng trở thành phúc lợi chính đáng của người dân thôn Lạc Phượng, Kha Mỹ Ngu lấy rất nhiều phương án, cuối cùng cô vác lợn rừng đến một ven sông có nhiều đá tảng, nước chảy xiết.
Kha Mỹ Ngu nhét cho mỗi con lợn rừng một viên thuốc đặc chế từ bùa thanh não.
Hiệu quả của bùa thanh não khá chậm, đầu tiên thông qua mạch m.á.u của lợn rừng đi khắp cơ thể, chín tiếng sau, nó sẽ tập trung tại não bộ.
Cũng có thể nói g.i.ế.c lợn rừng trước khi hiệu quả của bùa thanh não phát huy, vậy thì thịt lợn rừng sẽ trở thành nơi chứa bùa thanh não, có thể mang lại lợi ích cho toàn bộ người dân thôn Lạc Phượng.
Kha Mỹ Ngu nhét đám lợn rừng đã ăn bùa thanh não vào khe đá như trồng hành, tạo thành hiện trường giả là bầy lợn rừng muốn uống nước, kết quả có một con bị kẹt lại trong đá!
Đề phòng nguy hiểm, cô còn bố trí mê trận quanh đó, bất kể là dã thú hay nhân loại đều sẽ không nhìn thấy, không nghe thấy tiếng bầy lợn rừng kêu.
Làm xong mọi chuyện, Kha Mỹ Ngu về nhà, đầu tiên là mua thịt lừa nướng trong khu mua sắm, uống một bát cháo gạo đen, sau đó đưa thần thức vào không gian, dọn dẹp hai nông trường xong rồi lại tiếp tục chế bùa, phối thuốc.
Một đêm này Kha Mỹ Ngu bận chân không chạm đất, xoay mòng mòng như con quay.
Trời vừa bình minh, Kha Mỹ Ngu chậm rãi mở mắt rồi nhảy từ trên giường xuống.
Lần này cô học khôn rồi, đầu tiên dùng thanh trần quyết xử lý sạch sẽ cho mình, sau khi ăn mặc gọn gàng rồi cô mới mở cửa ra ngoài.
Người đàn ông đã không còn trong nhà nữa, cô có hơi bất ngờ, nhíu mày, xách túi, khóa cửa xong thì đến nhà cũ.
“Nhóc bảy nhà họ Kha về nhà mẹ ăn cơm đấy à...”
“Ngu Bảo Nhi, chồng cô trước kia làm lính hả, cái khí thế lúc huấn luyện người ta đáng sợ quá!”
Người cầm quốc đi rẫy về nhìn thấy cô đều cười chào hỏi.
Kha Mỹ Ngu cũng cười hì hì đáp lại.
Mấy cô gái chụm đầu lại: “Ngu Bảo Nhi, không nhìn ra đấy, đồng chí Tần nhìn thì gầy mà khỏe ra phết, có sức chịu đựng tốt, sao hả, có phải đêm nào cô cũng cực kỳ “hạnh phúc” không?”
“Chắc chắn rồi, nhìn cái mặt nhỏ kia hôm nào cũng cười rạng rỡ như thế...”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, các thím trong thôn đều hung bạo thế sao, không phải bảo người thời đại này rụt rè lắm à?
Thế là cô xấu hổ nói: “Ăn thịt nhiều, đương nhiên mạnh khỏe, sau này mọi người cho chồng ăn nhiều thịt hơn chút là bọn họ có thể dùng sức với mọi người nha!”
Nhắc đến thịt, các cô ấy đều không nhịn được thổn thức: “Haiz, còn hai tháng nữa mới sang năm mới, bây giờ chẳng có gì làm cả, chắc chắn mẹ chồng tôi không nỡ g.i.ế.c thịt ăn đâu.”
“Đúng đấy, mẹ chồng tôi nói, vừa mới thu hoạch vụ đông xong, trong bụng mọi người còn đủ chất béo, kiểu gì cũng có thể nhịn qua năm nay. Đến lúc đó sẽ ăn thỏa thích.”