Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:06
Lượt xem: 62

Vẻ mặt Tần Nguyên Cửu lạnh nhạt: “Đến lúc đó rồi nói sau, những năm nay tôi trồng trọt ở nông thôn, đã lâu không rèn luyện, thân thể không còn bằng ngày xưa nữa, chỉ sợ khó mà gánh vác được mong đợi của các thủ trưởng.”

Ba người ngẫm lại thấy cũng phải, đặc binh không thể so sánh với binh lính bình thường, chỉ cần có chút lai lịch là có thể ngăn chặn, đây chính là cách quản lý từng người không phục.

Trước kia cũng chính là anh Cửu dùng bản lĩnh của mình, cũng như thành tích tuyệt hảo ở chỗ quân phương Bắc, mới có thể làm cái đám kia ngậm miệng lại.

Bây giờ, trong nhà anh Cửu bị liên lụy, người phải chịu đày đến nơi chuồng bò xa xôi này, mỗi ngày chắc chắn phải làm bao công việc bẩn thỉu cực khổ, làm gì còn tinh lực mà rèn luyện chứ?

Người ta đều nói thanh xuân mấy năm của con gái, nhưng thanh xuân của binh lính không phải cũng là như vậy hay sao? Anh Cửu gặp biến cố lúc độ tuổi đẹp nhất rồi, từ nay về sau chỉ sợ đối với bộ đội cũng vô duyên.

Trong nhất thời, các cậu cũng không biết an ủi người thế nào, tất cả đều im lặng.

Kha Mỹ Ngu cười nhẹ hỏi: “Vậy các cậu nói cho tôi biết trước đây anh Cửu của mấy cậu là người như thế nào vậy? Dáng dấp đẹp trai oai hùng như thế này, có phải có rất nhiều cô gái nhỏ theo đuổi hay không?”

Tần Nguyên Cửu tức giận vỗ đầu cô một cái: “Cái cô vợ nhỏ này, đúng là không biết xấu hổ? Sao lại hỏi bọn họ mấy vấn đề này hả, chẳng lẽ em hỏi anh lại không nói hay sao?”

Kha Mỹ Ngu lầm bầm nói: “Em nghĩ sau này chắc chắn em cũng phải lên thủ đô, có cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Em không thể để người ta áp đảo được, sẽ làm anh Cửu mất mặt đó.”

Ba cậu thanh niên nhịn không được vụng trộm cười xấu xa: “Chị dâu Tiểu Cửu, anh Cửu của bọn tôi ở thủ đô cũng từng là đối tượng đầu tiên mà các cô con gái của thủ trưởng lựa chọn để gả đấy, chỉ tiếc anh Cửu của chúng ta một lòng tại quân doanh, nên vốn dĩ không tiếp nhận mấy cơ hội này, cũng lọt vào mắt xanh của không ít những cô gái xinh đẹp bên ngoài đâu.”

“Đúng đúng đúng, tôi đã gặp nhiều lần rồi. Nhưng mà, những nữ đồng chí kia so với chị dâu Tiểu Cửu, thì không là gì. Vẻ ngoài của chị dâu vô cùng xinh đẹp, có khi phóng mắt quanh toàn bộ thủ đô cũng không có mấy người so bì được đâu.”

“Nếu không anh Cửu cũng không dứt khoát ôm về nhà nhanh như vậy nha.”

“Bọn tôi còn nghĩ anh Cửu không có tâm tư trong chuyện nữ nhi tình trường này chứ, cứ tưởng anh ấy muốn cô độc sống nốt quãng đời còn lại, cống hiến hết mình cho tổ chức cơ!”

Nhắc đến chuyện trước đây, bọn họ không nhịn được rơi vào trong hồi ức.

Không có những chuyện xảy ra trước đây, thì không biết anh Cửu ở thủ đô sẽ phong quang nhường nào. Anh là nhân vật hàng đầu của thế hệ thanh niên lúc ấy, đáng lẽ sau này có thể đứng trong hàng sĩ quan cao cấp.

Nhưng, bọn họ nhìn lại thanh niên ngồi ngay ngắn bên trong gian nhà tranh, trong lòng vô cùng tiếc nuối, bỏ lỡ mấy năm này, tiền đồ về sau của anh Cửu có chút xa vời rồi.

Tần Nguyên Cửu đổi đề tài, hỏi tình hình gần đây của mấy anh em.

Người thì đang phát triển vô cùng tốt, có người chỉ đủ kiếm sống, còn có người bị đày đi đến nơi địa khu xa xôi giống anh.

“Các thủ trưởng nói, rất nhanh bình minh sẽ đến thôi, trận trắc trở chúng ta gặp phải này giống như lửa thử vàng, sẽ làm bàn đạp bật cuộc đời của chúng ta lên phía trước!”

Nói chuyện được một lát thì có người đến gọi: “Đồng chí Tiểu Tần, hàng hóa đã gỡ xong rồi, đồ vật của công xã cũng đã được đưa đi, bọn người chúng tôi đang chờ cậu qua đó phân phát đấy.”

Nghe thấy vậy, ba cậu thanh niên đứng dậy: “Anh Cửu, chúng tôi phải trở về rồi, ra nhiều ngày như vậy, người trong nhà chắc cũng lo lắng, cho nên không dám trì hoãn nữa.”

“Chúng tôi ở thủ đô đợi anh trở về, lại cùng với anh em phấn đấu!”

Tần Nguyên Cửu cười cười vỗ bờ vai của bọn họ: “Được, sẽ sớm thôi.”

Sau khi đưa người lên xe, anh quay người nhìn Kha Mỹ Ngu vẫn luôn yên tĩnh làm bạn bên cạnh, cười nhẹ ôm người vào trong lòng, sau đó lại lập tức buông ra.

Lúc này tất cả người đang đợi ở thôn ủy, cửa thôn vốn dĩ náo nhiệt mà bây giờ ngay cả bóng mèo hoang cũng không có.

“Làm sao mặt mày vẫn cau có thế, cười lên cho anh xem một cái nào.” Anh nắm lấy tay của cô chậm rãi cùng nhau đi về phía thôn ủy.

Sau một hồi xoắn xuýt, Kha Mỹ Ngu không nhịn được giảng đạo lý cho trùm phản diện một bài: “Anh Cửu à, thật ra trên thế giới này có ánh sáng thì cũng sẽ có bóng tối, chúng ta nên một lòng mang thiện ý, dù sao trên đời này vẫn còn nhiều người tốt mà đúng không?”

“Ừ, cho nên?”

“Cho nên, anh Cửu à, mặc dù anh bị đày đến thôn Lạc Phượng của bọn em, nhưng anh cũng không chịu bao nhiêu khổ, chú Khánh Hỷ cũng rất quan tâm chăm sóc anh, bây giờ anh lại cưới em, là con rể trong thôn chúng ta, càng không sợ người ta bắt nạt.”

“Qua năm sau chúng ta lên tỉnh học tập, tốt nghiệp tranh thủ được phân công lên thủ đô!”

“Nói đến tình thế khẩn trương mấy năm nay ở bên ngoài, anh Cửu ở lại thôn chúng ta như thế này lại tránh được không ít chuyện phiền lòng đâu.”

“Rất nhiều người còn không bằng anh, nhưng họ vẫn tích cực sinh hoạt, vén tay áo lên thực hiện khát vọng đền đáp tổ quốc.”

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang nghiêm túc tự an ủi mình, tiện thể dẫn dắt anh hướng đến tình yêu tốt đẹp, lòng biết ơn, cảm tạ.

Tần Nguyên Cửu không nhịn được cười nhẹ thành tiếng: “Thật ra muốn tâm trạng của anh tốt lên cũng rất dễ, chỉ cần sau này anh ăn thịt, em uống canh…”

“Không thể được!” Kha Mỹ Ngu lập tức kiên quyết trả lời, còn mang theo chút oán giận: “Dựa vào đâu mà bắt em uống canh anh ăn thịt chứ? Một người đàn ông sao có thể tranh ăn với phụ nữ được?”

Tần Nguyên Cửu nhún nhún vai: “Nếu nhue em khuyên anh lương thiện, khuyên anh không nên ghi thù hận bên ngoài, còn có thể rộng lượng để mọi thứ trở lại quỹ đạo ban đầu, vậy trước hết em có thể học ăn chay.”

“Em có nói như vậy sao?” Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-94.html.]

“Nên báo thù thì vẫn phải báo, chỉ là em mong anh Cửu không bị thù hận che mờ mắt, mà quên đi thế gian ngoài kia đẹp đến nhường nào!”

“Vậy thì em vẫn nên bầu bạn cùng với anh đi.” Tần Nguyên Cửu nhìn mặt trời mùa đông, nhẹ nói: “Có em ở bên cạnh, có lẽ anh sẽ nhận thấy thế giới này cũng không đến nỗi bết bát như vậy.”

“Chắc chắn rồi.” Cô không cần suy nghĩ gật đầu: “Sau này nha, nếu chúng ta rảnh sẽ đi xem sông núi tươi đẹp của Hạ Hoa, à, còn muốn đưa cả ông bà nội và cha mẹ em đi nữa!”

“Có thể mua một căn tứ hợp viện ở thủ đô là tốt nhất rồi, cho bọn họ ở đó, trồng đủ loại hoa cỏ, thỉnh thoảng lại ra ngoài đi dạo một chút, còn có thể thường xuyên nhìn thấy chúng ta.”

Tần Nguyên Cửu cong môi cười bổ sung: “Quan trọng nhất chính là, em có thể thi thoảng lại về nhà ăn chực.”

Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu: “Đúng, đúng là như thế.”

Nói xong, mặt cô lại đỏ lên: “Cái người này thật là xấu! Em muốn đưa bọn họ lên thủ đô, cũng không phải chỉ để bà với mẹ nấu cơm cho em.”

Hai người còn định nói chuyện, thì có người tới thúc giục.

Lúc này ở thôn ủy người đông nghìn nghịt, phải đến hơn tám trăm người của thôn Lạc Phượng ngoại trừ bọn nhỏ đi học ra, thì đều đến đông đủ.

Từ những cụ già năm liệt giường cho các con chăm sóc cũng được đưa đến xem náo nhiệt , cho đến những chị em cùng với đám nhóc sữa vừa tròn tháng!

Bọn họ nhìn thấy Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu, tất cả đều nhao nhao nhường đường.

Một nửa số vật tư trên xe cơ hồ lấp đầy ba gian nhà kho chứa đồ!

Ở cái niên đại này thịt heo chia làm ba cấp, quý nhất là tám xu một cân, nhưng thịt lợn rừng có thể mua đắt hơn một chút, mà ở thủ đô giá cả lại nhiều hơn ở đây một phần, lại thêm thịt heo rừng được gia công thành lạp xưởng, một cân có thể bán được hai ba đồng tiền!

Còn nữa, các thủ trưởng biết thịt heo rừng này bổ người, lại trả thêm gấp đôi, ngoài ra qua sự điều hành của Tần nguyên Cửu, vốn dĩ lạp xưởng heo rừng hơn sáu ngàn đồng, cứ sinh sôi nảy nở đổi được hơn hai vạn đồng tiền vật tư!

Nói một cách khác, mỗi người có thể được chia đến ba mươi đồng tiền vật tư!

Trước khi phân phát vật tư, Tần Nguyên Cửu cầm mỗi loại vật tư một ít.

Anh hướng về phía đám đông báo cáo lại một cách đơn giản, nói sơ lược về cách mà mình bán thịt heo rừng từ một đồng tiền lên được bốn đồng tiền.

Mặc dù giọng nói của anh vẫn thường thường như vậy, thế nhưng thôn dân ở đây nghe thấy đều hăng hái sôi nổi, có lúc phấn khích còn ra sức vỗ tay.

Sau khi báo cáo xong, Tần Nguyên Cửu quét mắt nhìn đám người một lượt, sau đó nói: “Trước đó đồng chí Kha Mỹ Ngu nhà chúng tôi đã đề nghị với thôn trưởng, tận dụng lợi thế tài nguyên giàu có ở cùng núi chúng ta, thành lập vườn trái cây và lập khu chăn nuôi.”

“Hình thức chăn nuôi này cũng rất thích hợp với mọi người, vừa có thể kiếm tiền cho tổ chức, các hộ các nhà còn có thể được phụ cấp.”

“Nước Hạ Hoa của chúng ta rất lớn, tổ chức không thể nào quan tâm đến từng người một được, vậy cho nên chúng ta phải tự nghĩ biện pháp giải quyết hiện trạng sinh hoạt nghèo khó trước mắt đã.”

“Không biết mọi người sẽ hưởng ứng hay không. Nếu mọi người cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, vậy thì tôi đề nghị hôm nay vật tư của chúng ta cứ phát một phần ba trước, số vật tư còn lại thì đổi thành các loại giống gà mầm, vịt mầm, ngan mầm, thỏ, dê hay tôm, cá cua tốt.”

“Đồng thời đặt mua dụng cụ, xây dựng phòng chuồng.”

“Tôi cũng sẽ giúp mọi người nói chuyện với bên lò gạch, xem có thể mua được gạch với giá thấp hay không…”

Đám người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong giây lát chưa thể quyết định chắc chắn được.

Một bên là lập tức có hơn ba mươi đồng tiền vật tư tới tay, một bên thì lại là một cách kiếm tiền phát tài lâu dài.

Bọn họ là những người nông dân điển hình, không có bản lĩnh gì lớn chỉ có thể trông cậy vào trồng trọt sản xuất, nhìn trời mà ăn cơm. Bây giờ muốn để bọn họ đầu tư hai mươi đồng tiền để đầu tư vào chăn nuôi.

Bọn họ không có đủ can đảm…

Thôn trưởng không nhịn được cũng khuyên bảo mọi người: “Bà con à, những đồ vật này cũng coi như là mọi người lấy không còn gì. Chỉ là nhất thời gặp may, vậy bây giờ mọi người muốn tiêu xài trong chốc lát, hay muốn tiền đẻ ra tiền vậy?”

“Trước kia mọi người không có tiền, bây giờ có được tiền, dù cho có chăn nuôi thất bại, thật ra mọi người cũng đâu bị lỗ! Đây là một cơ hội tốt, nếu chúng ta có thể bắt lấy, nói không chừng có thể xoay người trở thành tập thể ưu tú của thị trấn, trong tỉnh, thậm chí là cả nước!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hơn nữa giáo sư Tiết đã giúp chúng ta liên hệ với đại học Nông nghiệp trên thủ đô, giống mầm có chất lượng tốt sẽ được đưa tới nhanh chóng. Chúng ta mỗi người ra một chút sức lực, có khả năng thoát khỏi nghèo khó, nhà nhà đóng phòng gạch ngói!”

Các thôn dân không có nhiều kiến thức, ngày thường cũng gió chiều nào thì theo chiều ấy, thuận mưa theo gió, lúc này cũng được thôn trưởng cổ động kích thích, dường như nhìn thấy nhà mình cũng là nhà gạch ngói giống như của Kha Mỹ Ngu.

“Thôn trưởng cứ coi như nhà tôi là một phần đi.” Bà nội Kha dẫn đầu hưởng ứng theo cháu rể: “Bảo Nhi nhà ta đóng góp thịt heo rừng, tất nhiên là muốn theo dự định tiền đẻ ra tiền lâu dài rồi.”

“Đồ vật sử dụng hết là không còn gì nữa, nhưng nếu đổi thành gà, vịt ngan, còn có thể nhặt trứng ăn, đều có thể bồi bổ cơ thể, bao nhiêu thứ không đổi được? Đây không phải như cái ngân hàng sao?”

Thôn trưởng cười nói chú ba Kha, cũng chính là người ghi chép ghi tên lại.

“Đúng, chị Kha Tam nói có lý, lần này chúng ta có nhiều đồ vật, chắc chắn có thể mở rộng hơn, đến lúc đó nhà mỗi người đều được nhận mấy con gà vịt dê hay thỏ, chỉ cần lấy ra ít đồ là đủ cho chi tiêu ngày thường rồi.”

Thôn trưởng vừa mới cùng Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu xác định lại một lượt chi tiết, sau đó quay đầu nói với đám người một lần nữa: “Mỗi nhà chúng ta phải có riêng một đỉnh núi nhỏ, xây nhà ở ngay trên đỉnh núi.”

Loading...