Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:30:54
Lượt xem: 24
Hạ Vân Sâm không được tự nhiên liếc mắt qua: "Không cần thì trả lại cho tôi."
"Đương nhiên cần rồi!"
Giang Đình ôm bao quần áo, hất cằm về phía doanh trướng: "Ăn cơm chưa? Đi thôi, ăn chung đi, tôi có làm thịt heo chiên giòn đấy."
Hạ Vân Sâm nhìn doanh trướng, mắt hiện vẻ do dự.
"Đi thôi, còn một lát nữa bọn họ mới trở về."
Lúc này Hạ Vân Sâm mới đi theo Giang Đình vào trong, đột nhiên y nhớ tới Giang Đình từng ngủ cả đêm trong doanh trướng của mình, mặc dù là ngủ ở trên ghế nhưng rất ngoan, cố cả đêm không mà ngã xuống.
Giang Đình mở vải nỉ và cửa sổ ra, để trong phòng sáng sủa một chút, rồi đặt bao quần áo lên bàn, mời Hạ Vân Sâm tùy ý ngôi.
Vóc dáng to lớn của Hạ Vân Sâm ở trong lều nhìn có vẻ cao chót vót, cảm giác y đưa tay là có thể đụng trần lều.
Y khoanh cánh tay đánh giá trong lâu, chỉ thấy bốn chiếc chăn bông đặt trên một dãy giường dài, đều được trải rất dày, nhất là cái ổ chăn ngoài cùng, nhìn cũng rất ấm áp.
Giang Đình nói: "Bên ngoài cùng là của tôi, còn phải cảm ơn anh đã tặng tôi những bộ da lông đó để mùa đông này tôi có nệm, mũ, găng tay, khăn quàng cổ... Nói chung là cũng không sợ lạnh nữa."
Hạ Vân Sâm lại nhìn cái bếp đơn giản và cái nồi đồng phía trên cửa, nói: "Thường ngày cậu nấu cơm ở đây à?”"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình: "Ừ, lúc trước thì vậy. Có điều bây giờ có thể vào bếp nhỏ nấu rồi, nồi này để đun nước nóng thôi." Cô gỡ bao quần áo ra, thấy bên trong cũng có một ít dùng giấy dầu không thấm nước bọc đồ hết sức cẩn thận.
Có những chiếc bánh ngọt ăn vặt thơm ngon tinh tế, một ít đồ chơi nhỏ mà thiếu niên trong kinh thành rất thích, còn có một cái đai lưng đơn giản nhưng xa hoa, một thanh d.a.o ngắn vừa nhìn là biết rất đắt tiền.
Giang Đình có chút ngây ngẩn cả người, cho dù cô không có mắt nhìn thì cũng phải biết những thứ này rất đáng giá.
Hạ Vân Sâm bình tính nhìn cô, thật ra trong lòng y có hơi hồi hộp.
Những lễ vật này có cái là do y chuẩn bị, có cái là do em họ y mua giúp. Em họ y và Giang Đình tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, hẳn là sẽ hiểu thanh niên mười tám, mười chín tuổi thích cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-270.html.]
Tuy Giang Đình có hơi sửng sốt, song cho dù đắt thì sao chứ? Hạ Vân Sâm sẵn lòng tặng, vậy thì cô cũng sẵn lòng nhận thôi, chứ đâu thể phụ tâm ý người ta được.
"Con d.a.o ngắn này trông đẹp thật, đúng lúc tôi vừa bị mất một con d.a.o ngắn”
Giang Đình cầm vỏ d.a.o ngắn lên, thấy toàn thân đen kịt, phía trên có khắc hoa văn phức tạp, chế tác vô cùng tinh xảo. Giang Đình rút thân d.a.o ra, nhìn thấy một ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi d.a.o rất mỏng, không nghi ngờ về độ sắc bén của nó.
Hạ Vân Sâm thâm nghĩ, thứ đầu tiên Giang Đình nhìn thấy quả nhiên là con d.a.o ngắn mà mình chọn cho cô.
"Cái này được làm bằng sắt đen, gọt sắt như bùn, cậu không cần nhất định phải bỏ nó trong vỏ dao."
Giang Đình gật đầu liên tục, khom lưng nhặt một cây củi lên, nhẹ nhàng gọt, khúc gỗ to bằng cổ tay lập tức gấy. Cô ngạc nhiên, vui mừng nói: "Hay thật!"
Đáy mắt Hạ Vân Sâm cũng hiện ra một nụ cười: "Cậu thích là tốt rồi."
Giang Đình kêu lên: "Thích lắm!"
Hạ Vân Sâm nói: "Ăn cơm trước đi, lát nữa xem sau nhé?”
"Được."
Giang Đình cất con d.a.o ngắn đi rồi rửa tay, gói hết đồ đạc lại, khi cô nhìn thấy bao bánh ngọt kia thì không nhịn mà bị sự đa dạng tinh xảo đó hấp dẫn.
Những chiếc bánh ngọt khéo léo lại có thể làm thành hình đóa hoa, động vật nhỏ giống như đúc, khiến người ta nhìn đến không nỡ ăn.
Cô đặt bánh ngọt ở trên bàn: "Đẹp thật đấy, bánh ngọt ở kinh thành đều tinh xảo như vậy sao?"
Hạ Vân Sâm mở hộp thức ăn, bưng thức ăn ra: "Ừ”" Thật ra bánh ngọt này là do đầu bếp nhà họ Hạ làm mà cha đầu bếp kia là ngự trù trong cung.
Hạ phu nhân mẹ y cảm thấy, nếu y đã nhận đồ ăn Giang Đình mang đến, thì có qua phải có lại, cũng mang chút đồ ăn về cho Giang Đình.
Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Đình cười nói: "Nguyên liệu làm món lẩu anh nấu đúng như tôi hướng dẫn rồi ăn à?”