Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:00:01
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phản ứng đầu tiên của Bách Lý Mộ Trần là Phượng Khê đang bôi nhọ Thẩm Chỉ Lan.

Nhưng ông ta cẩn thận ngẫm lại, đúng là từ khi Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm, kiếm sơn mới bắt đầu xảy ra chuyện lạ.

Quá trình lấy được Phi Hồng Kiếm của Thẩm Chỉ Lan cũng khác với những người khác. Nàng ta vẫn chưa bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thế, mà trên trời đã đột nhiên xuất hiện cầu vồng, sau đó trong tay nàng ta đột nhiên có nhiều thêm một thanh kiếm.

Hơn nữa khi ấy do ánh sáng của Phi Hồng Kiếm quá mạnh, nên chẳng ai nhìn rõ kiếm từ đâu tới cả.

Có khi nào, nó thật sự từ trong hang sâu bay ra không?

Ông ta nghiến răng nói: “Đây chỉ là suy đoán mà thôi. Cứ cho rằng Phi Hồng Kiếm thật sự là kiếm trong tay bộ xương khô kia, thì chắc chắn cũng chẳng có quan hệ gì với Chỉ Lan cả. Là thanh kiếm kia chủ động chọn con bé.”

Phượng Khê chỉ cười, không nói gì.

Quân Văn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế vì sao không chọn người khác mà cố tình chọn nàng ta? Ruồi bọ nào có bâu trứng lành bao giờ.”

Không chờ Bách Lý Mộ Trần nổi giận, Tiêu Bách Đạo đã nghiêm mặt quát: “Câm miệng, ở đây không đến lượt con nói chuyện.”

Quân Văn rụt cổ, không nói thêm gì nữa.

Dẫu sao những điều nên nói, hắn cũng nói hết rồi.

Lộ Chấn Khoan khẽ ho một tiếng: “Bách Lý chưởng môn, chuyện này rất nghiêm trọng, bất kể Phi Hồng Kiếm có phải thanh kiếm trong hang sâu không, thì cũng nên gọi Thẩm Chỉ Lan tới hỏi một chút.”

Bách Lý Mộ Trần đành sai người gọi Thẩm Chỉ Lan tới.

Thẩm Chỉ Lan vừa vào phòng, Phượng Khê đã giành hỏi trước. Nàng cười lạnh: “Thẩm Chỉ Lan, Phi Hồng Kiếm vốn ở trong hang sâu, vì sao bây giờ lại nằm trong tay ngươi? Nói! Rốt cuộc ai đã sai ngươi lấy thanh kiếm này?”

Vẻ mặt Thẩm Chỉ Lan hiện rõ sự hoảng loạn: “Chuyện này… Phi Hồng Kiếm chủ động chọn chủ, có liên quan gì đến ta đâu.”

Lòng Bách Lý Mộ Trần thoáng lộp bộp.

Câu trả lời của Thẩm Chỉ Lan đã thể hiện rõ ràng rằng: nàng ta đã sớm biết Phi Hồng Kiếm đến từ hang sâu.

Thẩm Chỉ Lan cũng vô thức nhận ra bản thân bị Phượng Khê gài bẫy, nàng ta vội bổ sung: “Sư phụ, con cũng chỉ mới bắt đầu nghi ngờ gần đây do nghe thấy những chuyện lạ xảy ra ở kiếm sơn thôi. Con vốn định chờ sứ đoàn Ma tộc rời đi, sẽ báo cáo chuyện này với ngài.”

“Nếu ngài không tin, con có thể thề với trời, rằng con không nghe theo lệnh của bất cứ kẻ nào mưu đoạt Phi Hồng Kiếm cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-157.html.]

“Nếu trái với lời thề, con sẽ bị sét đánh, c.h.ế.t không được tử tế!”

Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Lời thề của ngươi cũng thú vị phết nhỉ? Ngươi chỉ thề ngươi không nghe theo lệnh của người khác, chứ đâu có thề rằng ngươi không cố ý lấy Phi Hồng Kiếm đi đâu.”

Thẩm Chỉ Lan nghiến răng: “Phượng Khê, ngươi đừng có bới lông tìm vết. Lúc trước khi còn ở trong cờ Càn Khôn, ngươi đã ngăn cản ta nhận cơ duyên của Thiên Đạo. Giờ đây lại vu oan hãm hại ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”

Bách Lý Mộ Trần trầm mặt quát: “Đủ rồi! Đừng cãi cọ ầm ĩ nữa!”

Ông ta nhìn Thẩm Chỉ Lan với ánh mắt phức tạp.

Bất kể Thẩm Chỉ Lan vô tình hay cố ý lấy đi Phi Hồng Kiếm, thì hành động của nàng ta đã suýt thì gây họa lớn.

Bách Lý Mộ Trần nghiêm mặt nói với nàng ta: “Chỉ Lan, con vừa nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, trong khoảng thời gian này, con hãy bế quan tu luyện đi!”

Lời này đồng nghĩa với việc cấm túc Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan cắn môi gật đầu, đỏ mắt lui ra ngoài.

Sau khi Thẩm Chỉ Lan rời đi, Bách Lý Mộ Trần nói với ba người Tiêu Bách Đạo: “Tuy đôi khi lòng dạ Chỉ Lan có hơi hẹp hòi, nhưng vẫn chưa đến mức gây ra chuyện có hại cho Nhân tộc. Hơn nữa bây giờ cũng không có chứng cứ xác thực, mọi người nể mặt ta, tạm thời cấm túc con bé trước đã.”

“Nếu ngày sau, thật sự tìm được chứng cứ, ta tuyệt đối không bênh vực người mình.”

Tiêu Bách Đạo cất giọng sâu xa: “Bách Lý chưởng môn, ta vẫn nói câu cũ, nhân phẩm quan trọng hơn tư chất nhiều. Ngươi cứ dung túng nó như thế, cẩn thận nuôi ong tay áo đấy.”

Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần cực kỳ khó coi, nhưng do đuối lý, nên ông ta đành im lặng không đáp.

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Bách Lý chưởng môn, không phải ta nói chuyện khó nghe đâu, nhưng Thẩm Chỉ Lan là sao chổi thật đấy. Về sau tốt nhất nên hạn chế nàng ta tham gia vào những chuyện quan trọng của Nhân tộc chúng ta đi. Mà tốt hơn hết thì đừng để nàng ta biết luôn, tránh để xảy ra chuyện không hay.”

Hồ Vạn Khuê gật đầu: “Tiểu Khê nói đúng đó. Cẩn thận vẫn hơn, tạm thời hãy ngăn cách nàng ta với thế giới bên ngoài đi.”

Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần thay đổi tới thay đổi lui, cuối cùng vẫn đồng ý.

Nói thật, hiện tại trong lòng ông ta cũng có hơi nghi ngờ Thẩm Chỉ Lan rồi.

Một, hai lần thì còn bảo là trùng hợp, nhưng lần nào nàng ta gặp được cơ duyên, thì cũng sẽ có người gặp xui xẻo.

Đấy chẳng phải là sao chổi mà Phượng Khê nói đấy ư?

Bất kể thế nào, cứ cấm túc một thời gian đã rồi tính sau.

Loading...