Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-04-21 21:36:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo chỉ dẫn của Tần Giang Nguyệt, cuối cùng Tiết Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hai người ngồi rất gần, hắn phải cầm cuốn sách đến gần để dạy nàng, tóc mai bên trán thỉnh thoảng bị gió thổi đến mặt nàng.
... Mái tóc đáng ghét như râu rồng.
Khi ánh mắt như có thực chất nhìn lại đây, Tiết Ninh lập tức chuyển ánh mắt khỏi mái tóc của hắn, chăm chú nhìn vào từng chữ trên cuốn tâm pháp.
“‘Thiên linh đằng quang’, thiên linh chỉ chỗ này.”
Tiết Ninh chính là giáo viên, lại còn là giáo viên mầm non dịu dàng và rộng lượng.
Nhưng nàng cảm thấy nếu Tần Giang Nguyệt muốn làm giáo viên mầm non, hắn cũng sẽ rất xuất sắc.
Khi hắn bắt đầu dạy, từng chữ hắn phát âm rõ ràng và nhẹ nhàng, âm lượng không cao, đảm bảo hai người gần nhau có thể nghe thấy, đồng thời cũng tiết kiệm sức lực.
Chắc là hắn đang cố gắng tiết kiệm sức lực, nếu không giọng nói sẽ không càng nói càng nhỏ đi.
Tiết Ninh muốn nghe rõ hơn nên không khỏi cảm thấy cần phải lại gần hắn hơn nữa.
Nàng theo bản năng tiến lại gần, ngay lập tức, bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu nàng.
Tiết Ninh cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách, không dám nhìn hắn.
Tần Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: “Đây là Thiên linh, nhớ chưa?”
“… Nhớ rồi.”
Cái gì mà thiên linh đằng quang, ban đầu nàng chỉ nghĩ đó là thứ gì đó tỏa sáng trên trời, hóa ra là chỉ một bộ phận trên cơ thể.
Tiết Ninh không chải đầu, tóc dài xõa xuống, tóc trên đỉnh đầu mềm mại và bồng bềnh, bàn tay của Tần Giang Nguyệt mang theo hơi ấm, dễ chịu hơn nhiều so với trước đây khi cảm giác nóng rực như sắp thiêu đốt nàng.
“Đằng quang là nói về việc tập trung linh khí ở đây, hãy tưởng tượng nó như một cái ao, quá trình từng chút một biến nước thành ánh sáng. Đây là cách dẫn khí vào người của pháp tu, từ nước hóa ánh sáng, cũng có nghĩa là từ nước hóa khí.”
Tiết Ninh cảm nhận bàn tay kia từ từ di chuyển đến phía sau đầu, ấn vào một huyệt đạo nào đó trên đầu, nàng lập tức rên lên một tiếng, cảm giác tê dại suýt chút nữa làm nàng nhảy dựng lên.
“Ngồi yên.” Tần Giang Nguyệt dịu dàng nói: “Đừng động.”
Tiết Ninh khó khăn duy trì tư thế ngồi, cảm giác tê dại khiến nàng vô thức ngẩng đầu, ngón chân cũng căng thẳng theo.
Để tiếp tục ấn huyệt đạo này, Tần Giang Nguyệt cần nàng ở gần hơn.
Vì thế trong góc mắt Tiết Ninh, nàng nhận thấy hắn từ từ đứng dậy, cúi người lại gần nàng, trán gần như chạm vào mũi nàng đang ngước lên.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của hắn.
… Nàng vẫn thích khi hắn lạnh lùng hơn, ít ra lúc đó nàng còn có thể tỉnh táo hơn.
“Chỗ này là cửa vào của hải thức, từ nước hóa ánh sáng, ánh sáng hóa khí, từ đây giao hội tuần hoàn.”
Hắn từ tốn mở lời, giọng nói nghe rất êm tai: “Ngươi có hiểu không?”
Tiết Ninh cảm thấy hơi khó, đổ mồ hôi nói: “Rất trừu tượng... ngươi buông ra, để ta tự thử xem.”
Tần Giang Nguyệt tuân theo, rút tay về, Tiết Ninh tìm lại được ý thức từ cảm giác tê dại, thở hổn hển.
Tần Giang Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra, dáng vẻ nghiêm chỉnh ngồi trở lại chỗ cũ, mọi hành động đều có lễ nghi phong độ tuấn tú.
Hoàn toàn khác với Tần Bạch Tiêu, người thi thoảng không giữ gìn vẻ ngoài.
Tiết Ninh quay đầu đi, cố gắng coi như hắn không tồn tại, thử theo cách hắn nói “Thiên linh đằng quang”.
Tần Giang Nguyệt ngồi bên cạnh, từ từ rót một tách trà nhấp nhẹ, che giấu đầu ngón tay hơi đỏ ửng và run rẩy.
Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn nàng, như một giáo viên xem học sinh có làm sai không, nhưng Tiết Ninh luôn cảm thấy ánh mắt đó không chỉ đơn giản như vậy.
Tâm pháp của Mộ Không Du thực sự sâu sắc và phức tạp, nàng bắt đầu từ đầu, chỉ bốn chữ đầu tiên đã mất cả buổi sáng mới có chút hiểu biết.
Tiết Ninh hơi nản lòng, nhăn mày không vui, tự hỏi mình có chọn sai không, có nên chuyển đổi tu luyện không?
Điều này không hề dễ dàng hơn trước, dường như còn khó hơn cả khi nàng tu kiếm đạo.
Lúc này, Tần Giang Nguyệt nói: “Chiều nay chúng ta thay đổi địa điểm tu luyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-60.html.]
Tiết Ninh giật mình, nhìn sang, thấy hắn đã đứng dậy.
“Ngươi đã làm rất tốt, tốt hơn nhiều so với dự đoán của ta. Sau núi không có linh lực nhưng ngươi vẫn có thể cảm nhận được linh khí bằng phương pháp này, ngươi thực sự phù hợp làm pháp tu.”
-Đúng, sao nàng lại quên sau núi không có linh lực, việc dẫn khí vào người thật sự rất khó khăn chứ!
“Chiều nay ta sẽ đưa ngươi đến hồ Kính tu luyện, chuyện này ngươi đừng nói với Bạch Tiêu.”
Tiết Ninh bối rối: “?”
Tại sao lại nhắc nhở nàng điều này? Mối quan hệ của nàng với Tần Bạch Tiêu đã đến mức không có gì không thể nói với nhau sao?
Nhưng hắn đã nói vậy, hơn nữa xét vì hắn không hề cười nhạo nàng lại còn nghiêm túc chỉ bảo từng chữ một, Tiết Ninh quyết định quên đi những điều không vui trước đây.
Ở đây người ghét nàng quá nhiều, tính ra hắn còn tốt chán, không có gì đáng để bận tâm cả.
Dẹp bỏ những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, Tiết Ninh nghiêm túc đáp lại: “Ngươi yên tâm, ta giữ mồm giữ miệng rất tốt. Hơn nữa chuyện của ta, tại sao phải nói cho hắn biết?”
Tần Giang Nguyệt tỏ vẻ thản nhiên nói: “Thích một người, không phải muốn chia sẻ mọi thứ với người đó sao.”
Hắn hỏi một cách vô tư, nhưng Tiết Ninh nghe mà đỏ mặt tía tai.
Chuyện bản thân nàng thích Tần Bạch Tiêu cũng chẳng giấu giếm gì, cho dù có giấu, với sự tinh tế của Tần Giang Nguyệt, sao hắn không nhận ra cho được.
Hắn hỏi như vậy cũng không khó hiểu.
Trong cảnh ngộ khó khăn này, Tiết Ninh cảm thấy mình thật là bi thảm.
“Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.” Nàng chỉ có thể mơ hồ đáp lại như vậy.
Hình như Tần Giang Nguyệt rất lưu tâm điểm này: “Ý là, trước đây thích, hiện tại thì không thích nữa sao?”
Tiết Ninh như tỉnh mộng.
… Hóa ra trước khi vào phòng, Tần Giang Nguyệt vẫn hiểu lầm nàng và Tần Bạch Tiêu, thật sự tưởng rằng nàng đang cố gắng tỏ tình.
Có lẽ hắn sợ nàng vẫn thích Tần Bạch Tiêu, sẽ làm phiền em trai yêu quý của mình.
Tiết Ninh nói: “Đúng, hiện tại không thích nữa, sau này cũng không sẽ thích. Ngươi yên tâm đi, khi nào ta có khả năng tự vệ, chắc chắn sẽ tránh xa đệ đệ của ngươi, cũng tránh xa nơi phức tạp như Vô Tranh Tiên Phủ.”
Và cũng tránh xa ngươi nữa.
Nàng âm thầm bổ sung trong lòng.
Sau khi Tần Giang Nguyệt nghe xong lời Tiết Ninh nói, dường như tâm trạng của hắn tốt hơn một chút, nhưng rất nhanh lại trở nên khó hiểu hơn.
“Có phải ngươi đã quên điều gì không?” Hắn đột nhiên nói, dưới mái tóc đen, vết m.á.u trên trán rực rỡ đến đáng sợ.
Tiết Ninh chớp mắt, vẻ mặt mơ màng.
Tần Giang Nguyệt từ tốn giải thích cho nàng: “Tiết Ninh, ta đói rồi.”
Tiết Ninh vỗ trán.
Đã là buổi trưa rồi mà Bạch Nguyệt Quang vẫn chưa ăn sáng.
Nàng say sưa tu luyện quá mức mà quên mất, khi được nhắc nhở, nàng cũng lập tức cảm thấy đói.
“Ta làm ngay đây!”
Nàng vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ôm bụng gọi Tiểu Quy chuẩn bị bếp lò.
Tiểu Quy rơi xuống từ trên cây, nhanh nhẹn thực hiện theo.
Tần Bạch Tiêu cũng đang nằm trên cây nghỉ ngơi, bây giờ nhảy xuống, nhìn người và rùa tất bật, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của anh trai.
Tần Giang Nguyệt có vẻ mặt khó tả bằng lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn nhìn hắn ta một lúc rồi nói: “Cho ngươi thêm ba ngày nữa.”
Tần Bạch Tiêu sững sờ.
“Ba ngày nữa, bất kể ngươi học được đến đâu cũng phải rời khỏi đây.”
“Sư huynh...” Hắn ta lo lắng mình đi ngủ trên cây làm sư huynh không vui, nhưng hắn ta thực sự cạn kiệt linh lực, cần phục hồi một lát, không phải cố ý lười biếng, nhưng Tần Giang Nguyệt đã đóng cửa sổ, không nghe hắn ta giải thích.