Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 579
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:44:39
Lượt xem: 47
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương trở về làm tăng thêm bầu không khí vui vẻ cho nhà họ Lâm.
Trên bàn cơm cũng không còn hơi thở nặng nề như xưa.
Vì không muốn phá hỏng bầu không khí, mẹ Lâm không lải nhải chuyện của chị hai Lâm nữa.
Dù sao nếu bà không đồng ý, con gái bà đừng mơ gả ra ngoài.
Nước ấm nấu ếch xanh, hai chữ kéo dài là xong rồi.
Mẹ Lâm nghĩ xong, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trên bàn cơm, cha Lâm nhìn một bàn đầy người, gương mặt đầy nếp uốn đều có nụ cười, bởi vì vui vẻ mà uống rượu đế.
Mẹ Lâm cũng không mắng ông.
Bánh rán bột mì của mẹ Lâm rất ngon, Lâm Ngọc Trúc chén sạch một miếng.
Mẹ Lâm thấy con gái không chỉ thay đổi tính tình, đến cả cách ăn uống cũng đổi.
Trước kia, ăn gì thì cũng đều cắn từng miếng nhỏ, y hệt gà con.
Bây giờ ăn cơm thoải mái hơn nhiều, nhất thời làm bà cảm thấy đau lòng.
Cũng không biết cô chịu bao nhiêu khổ cực ở ngoài kia.
Lâu lắm rồi Lâm Lập Dương mới được ăn bánh rán ngon đến như vậy, ăn một hơi hết bốn cái bánh, làm khóe miệng mẹ Lâm co rút.
Nếu không phải bà làm nhiều, sợ rằng cả nhà không có đủ ăn.
Người xưa nói rất đúng, tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử.
Lâm Lập Dương sờ bụng, còn định lấy một cái nữa, nhưng thấy trong đĩa chỉ còn có hai cái thì chỉ l.i.ế.m môi rồi rụt tay lại.
DTV
Sau đó cậu vùi đầu ăn cháo.
Mẹ Lâm đang phun tào con trai út thì liền đỏ mắt.
Con trai út ra ngoài nửa năm, trở nên hiểu chuyện, trước đây lúc ăn cơm thì cậu không nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Ngọc Trúc nhai bánh, yên lặng nhìn cảnh này.
Cô nghĩ lại một chút, có phải là mình bắt nạt em trai quá đáng rồi không?
Nhưng mà…
Bắt nạt em trai quá sướng.
Đúng là muốn ngừng mà không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-579.html.]
Cô nuốt miếng bánh cuối cùng, Lâm Ngọc Trúc cũng vùi đầu ăn cháo.
Không ngờ một cái bánh hiện ra trước mắt.
Là mẹ Lâm gắp cho cô.
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt rồi nói: “Mẹ, con no rồi, để lại cho cả nhà ăn.”
Mẹ Lâm mềm lòng nói: “Bảo con ăn thì con cứ ăn đi, nói nhiều thế làm gì?”
Lâm Ngọc Trúc đành phải nghe lời nhận bánh.
Ngay sau đó, mẹ Lâm đưa cái bánh còn lại cho Lâm Lập Dương.
Lâm Lập Dương nở nụ cười cộc lốc với mẹ Lâm, có chút xấu hổ.
Cậu là người ăn nhiều nhất nhà.
Mẹ Lâm thấy con gái và con trai út trở nên hiểu chuyện như vậy, nhất thời bà vui mừng không ít, nói: “Mấy đứa ở bên ngoài, làm sao ăn được bánh rán nhà làm. Về nhà thì ăn nhiều một chút.”
Nghĩ đến năm sau hai người lại phải xuống nông thôn, mẹ Lâm liền cảm thấy khó chịu.
Lâm Lập Dương thấy lời nói của mẹ Lâm xen lẫn chút thương cảm thì vội vàng nhận bánh, sợ mẹ cậu mượn đề tài…
Chị hai Lâm nuốt hai chữ ‘bất công’ vào bụng, không dám nói ra ngoài.
Suốt bữa cơm, mẹ Lâm và cha Lâm vẫn chỉ ăn một cái bánh.
Mẹ Lâm ăn cháo, cha Lâm uống rượu, còn đồ ăn thì ăn một lúc, bánh mới vơi đi một nửa.
Cha Lâm tươi cười nhìn các con của mình.
Lâm Ngọc Trúc chia bánh ra làm hai rồi bỏ một nửa vào bát của mẹ Lâm, nói: “Mẹ, hai mẹ con mình mỗi người một nửa, con ăn no rồi, nhưng mẹ làm bánh ngon quá nên con vẫn còn muốn ăn thêm vài miếng cho đỡ ghiền.”
Mẹ Lâm buồn cười nhìn con gái cưng, nói con của bà thay đổi, nhưng có đôi khi bọn họ lại giống trước đây.
Nếu nói không thay đổi thì cũng không phải.
Bọn nhỏ đều trưởng thành, hiểu chuyện.
Ánh mắt của mẹ Lâm cũng trở nên dịu dàng.
Thật ra, bị mẹ Lâm nhìn chằm chằm như vậy làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất áp lực.
Nhưng cô lại dần dần hòa hợp với gia đình này.
Con cái cần chậm rãi phát hiện phương thức bày tỏ tình cảm của cha mẹ thời đại này.
Tình yêu của bọn họ mịt mờ như thế đấy.