Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-30 15:16:19
Lượt xem: 58
Sau biến cố đêm đó ở hoàng cung, Thuần Vu Kỳ biết được Lý Duy Nguyên sớm đã sắp sẵn cho mình một cái bẫy.
Chỉ sợ sau khi Tạ Uẩn yên ổn ngồi lên ngôi hoàng đế, lúc ấy sẽ ra tay với mình mà thôi.
Quả nhiên, Tạ Uẩn dần dần nắm giữ mọi quyền hành trong triều đình, không còn phải kiêng kị bất kì ai nữa. Tạ Uẩn bắt đầu g.i.ế.c hại những người có mặt trong đêm hôm đó.
Thuần Vu Kỳ biết đã đến lúc mình phải rời đi. Bởi vì mấy năm trước hắn bị Lý Duy Nguyên đã thương ảnh hưởng đến phổi, cho nên luôn không ngừng ho khan.
Trong triều đình ai cũng biết chuyện đó, bao gồm cả Tạ Uẩn. Nếu Lý Duy Nguyên đã dùng biện pháp giả chết, tất nhiên hắn cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, hắn liền rời khỏi kinh thành, trong lòng không có chút lưu luyến nào.
Vào mùa thu, cỏ lau mọc khắp nơi, non xanh nước biếc. Trong tay cầm một bầu rượu, nhẹ ấn dây cương đi trong gió thu, thật tạo cho con người ta cảm giác dễ chịu.
Thuần Vu Kỳ đã đi qua rất nhiều nơi, cũng đã nhìn ngắm biết bao nhiêu phong cảnh xinh đẹp. Thuở thiếu niên hắn vẫn luôn cùng bá phụ du ngoạn khắp nơi.
Hắn biết bề ngoài bá phụ nói là du sơn ngoạn thủy, nhưng thật ra là muốn tìm kiếm người nữ tử mà bá phụ thương nhớ nhất. Còn hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân đang tìm kiếm thứ gì.
Người nữ tử hắn yêu thương đã sống hạnh phúc bên người nam nhân nàng yêu. Nếu hắn đi tìm nàng, thì có tác dụng gì?
Trên thực tế, từ lúc hắn còn ở kinh thành đã từng sai người âm thầm tìm kiếm tung tích của Lý Duy Nguyên và Lâm Uyển.
Tìm suốt ba năm, cuối cùng Trường Thanh cũng quay về báo cho hắn biết đã tìm thấy tung tích của nàng.
Lúc ấy trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, trái tim lại đập loạn. Nhưng thời điểm Trường Thanh muốn nói ra nơi ở của nàng, bỗng nhiên hắn lại giơ tay ý bảo Trường Thanh không cần nói nữa.
" Chuyện này, ngươi cứ xem như không biết, sau này cũng không cần nói với ta." Nói xong câu đó, hắn nhìn thấy trong mắt Trường Thanh đều là sự kinh ngạc, sau đó hắn xoay người rời đi.
Nếu đã biết Lâm Uyển ở nơi nào, hắn sợ bản thân kìm lòng không được sẽ đi đến tìm nàng. Đến lúc đó lại nhìn nàng và Lý Duy Nguyên ân ái bên nhau, hắn sợ mình sẽ không khống chế được mà đoạt nàng trở lại, sau đó sẽ giam nàng suốt đời bên cạnh mình.
Như vậy cả bà người đều đau khổ, không bằng để mình hắn đau khổ là đủ rồi. Đêm khuya yên tĩnh, hắn lại nhớ đến từng câu từng chữ Lâm Uyển đã nói với mình. Khi nàng mỉm cười hay nhíu mày, sau đó hắn lại đặt tay lên miệng thấp giọng ho khan.
Hắn ho khan đã lâu như vậy cũng khỏe lên chút nào, càng ngày lại càng nặng hơn. Nhớ một người là cái cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ.
Trước kia mọi chuyện quan trọng ở trong triều đình hắn luôn diện cớ thân thể không khỏe, cho nên không thể vào triều.
Bất quá hiện tại đã ổn, sau khi bỏ lại mọi chuyện của triều đình, cuối cùng hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn không có ý định sống cố định ở một nơi, cứ giống như Thuần Vu Đức năm đó đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy.
Quả thực trong lòng hắn vẫn hy vọng gặp lại Lâm Uyển. Đi qua nhiều nơi như vậy, nếu ngẫu nhiên gặp lại nàng, đến lúc đó sẽ như thế nào?
Mỗi lần suy nghĩ đến tình cảnh đó, Thuần Vu Kỳ ngăn không được liền cong khoé môi. Sau đó hắn lại đi đến Hàng Châu, thời điểm dạo chơi Tây Hồ, nhìn thấy bên cạnh hồ có một ngọn núi nhỏ, vì quá hứng chí liền leo lên núi.
Khi leo lên núi mệt mỏi, hắn liền tìm bóng mát của một gốc cây ngồi xuống nghỉ chân. Thấp thoáng bên trong rừng có một ngôi nhà, bức tường được tô màu trắng, xung quanh được bao phủ bởi bụi trúc.
Nhìn căn nhà này cũng có thể biết người sống trong đó là người rất tao nhã. Trong lòng Thuần Vu Kỳ thầm nghĩ như vậy, sau đó hắn lại nhìn ngắm xung quanh.
Bỗng nhiên lúc này có một người từ đâu xuất hiện. Thì ra là một đứa bé, bộ dạng tầm khoảng tám chín tuổi, còn mặc áo trắng váy xanh, thật giống tiểu tiên nữ xuất hiện trong rừng.
Khi Thuần Vu Kỳ nhìn thấy rõ tướng mạo của tiểu cô nương không khỏi bất ngờ, bỗng nhiên hắn đứng dậy.
Tiểu cô nương này có bảy tám phần giống với Lâm Uyển. Vậy đây chính là...
Thuần Vu Kỳ quay đầu nhìn Trường Thanh, ánh mắt có chút dò hỏi, Trường Thanh liền gật đầu.
Quả nhiên Lâm Uyển sống ở nơi này! Thậm chí hiện giờ hắn chỉ cách nàng một bức tường mà thôi.
Khoảng khắc này hắn cảm thấy m.á.u huyết sôi trào, đôi tay nắm chặt thành quyền. Hắn rất muốn đến đó gặp mặt Lâm Uyển, nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn.
Hắn vẫy tay với tiểu cô nương, vẻ mặt hiền hoà, ngữ khí cũng dịu dàng: " Cô bé, cháu đến đây."
Hiển nhiên tiểu cô nương không sợ người lạ. Hơn nữa tướng mạo Thuần Vu Kỳ thực sự rất nho nhã nhìn giống như thần tiên hạ phàm.
Tiểu cô nương quan sát hắn một lúc, đôi mắt to tròn xoay chuyển, sau đó liền tiến đến đứng trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi hắn: " Thúc thúc là thần tiên sao?"
Thuần Vu Kỳ cười đáp: " Ta không phải là thần tiên, ta chỉ là người tình cờ đi ngang qua đây thôi."
" Vậy à." Tiểu cô nương nghe xong có chút hứng thú nói tiếp, " Cháu còn tưởng thúc thúc là thần tiên đấy."
Thuần Vu Kỳ cười bảo: " Ta vừa đến đây liền nhìn thấy cháu, ta cũng cho rằng cháu chính là tiểu tiên nữ đấy."
Tiểu cô nương vừa nghe xong, quả nhiên liền cao hứng, cười đến cong khoé mắt.
Dáng vẻ này thật giống y như Lâm Uyển. Thuần Vu Kỳ ngăn không được càng dịu dàng hỏi: " Cô bé, cháu tên là gì?"
Tiểu cô nương tìm một hòn đá lớn ngồi xuống, cười nói: " Cháu tên là An An."
" An An? Khỏe mạnh bình an." Thuần Vu Kỳ mỉm cười, " Mẫu thân của cháu chắc hẳn rất thương cháu."
An An giơ một ngón tay lên lắc lắc: " Cái này thúc thúc nói sai rồi, cháu cảm thấy phụ thân của cháu thương cháu nhiều hơn mẫu thân."
" Vì sao cháu lại nói như vậy?" Thuần Vu Kỳ mỉm cười nói, " Người ta thường nói phụ thân nghiêm khắc hơn mẫu thân. Trên thế gian này mẫu thân luôn là người yêu thương con của mình nhất."
" Không, không," An An lại phản bác, " Cháu cảm thấy phải nói là mẫu thân luôn nghiêm khắc hơn phụ thân. Giống như mỗi lần cháu leo cây tìm tổ chim, hay là đem nghiên mực đổ vào lu nước để nuôi dưỡng hoa súng, thậm chí là cầm con sâu dọa đệ đệ khóc, mẫu thân đều trách mắng cháu, nhưng phụ thân luôn che chở cho cháu."
Có lẽ cùng Thuần Vu Kỳ nói chuyện phiếm càng cao hứng, An An lại nói tiếp, bất quả vẻ mặt có chút buồn rầu: " Mỗi lần cháu làm mẫu thân không vui, mẫu thân luôn mắng cháu, cháu luốn trốn sau lưng phụ thân. Nhưng phụ thân của cháu thực sự quá vô dụng, chỉ cần mẫu thân tức giận phụ thân liền thay cháu cầu xin. Có đôi khi phụ thân còn vâng vâng dạ dạ để làm mẫu thân vui lòng, một chút anh dũng cũng không có."
Thuần Vu Kỳ nghĩ đến dáng vẻ Lý Duy Nguyên đứng trước mặt Lâm Uyển vâng vâng dạ dạ, nhịn không được liền muốn bật cười.
Trước kia tính tình Lý Duy Nguyên bá đạo như vậy, còn thích khống chế người khác. Nhưng hiện giờ Lý Duy Nguyên cũng có dáng vẻ sợ thê tử như vậy sao? Xem ra Lý Duy Nguyên vì Lâm Uyển thay đổi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-133.html.]
" An An," Thuần Vu Kỳ tươi cười hỏi ra những lời giống như vân đạm phong khinh. Nhưng kỳ thật trong lòng hắn lại rất khẩn trương, " Phụ thân của cháu đối xử với mẫu thân có tốt không?"
" Tốt ạ. Như thế nào mà không tốt?" An An nghiêng đầu trả lời, " Phàm là thứ gì mẫu thân cháu muốn, phụ thân sẽ tìm mọi cách tìm cho bằng được. Mẫu thân cháu nói một câu, phụ thân không dám không tuân theo. Có một lần cháu tình cờ nghe thấy mẫu thân nói với phụ thân thế này, mẫu thân nói thế gian này không có người nào đối xử tốt với mẫu thân hơn phụ thân. Còn nói được ở bên cạnh phụ thân, mẫu thân cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, mẫu thân cũng muốn ở bên cạnh phụ thân."
Nếu có kiếp sau nàng vẫn muốn bên cạnh Lý Duy Nguyên? Ngay cả cơ hội ở kiếp sau cũng không muốn cho hắn? Thuần Vu Kỳ ủ rũ nhắm mắt lại. Một lúc sau, hắn lại mở mắt lên, cố gắng mỉm cười. Lại giơ tay sờ đầu An An, ôn nhu nói: " Cháu leo tường ra đây sao? Muốn đi chơi à? Cháu lén đi như vậy, mẫu thân của cháu sẽ lo lắng. Mau mau trở về thôi."
An An nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì. Sau đó đột nhiên hỏi hắn: " Thúc thúc, có phải người quen vơi phụ thân và mẫu thân của cháu không?"
Có phải người này chính là thúc thúc mà mẫu thân thường nhắc với nàng? Hơn nữa mỗi lần người này nhắc tới phụ thân của nàng ngữ khí có chút kỳ lạ.
Thuần Vu Kỳ mỉm cười: " Không quen biết. Ta thấy cháu lớn lên đáng yêu như vậy, nếu thực sự ta có một người nữ nhi như cháu, khẳng định ta sẽ yêu thương đến tận trong xương tủy. Vì vậy ta mới hỏi vài câu liên quan đến phụ thân và mẫu thân của cháu thôi."
An An có cái hiểu có cái không hiểu vâng một tiếng. Thuần Vu Kỳ lại mỉm cười nói: " Chuyện hôm nay cháu gặp ta, hứa với ta sau khi trở về đừng nói cho phụ thân cùng mẫu thân của cháu biết, có được không?"
An An không lên tiếng, chỉ mở to mắt nhìn Thuần Vu Kỳ. Trên mặt hắn vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng.
Một lúc sau, An An mới lên tiếng: " Được ạ. Coi như hôm nay cháu lén ra ngoài gặp được một vị thần tiên."
Thuần Vu Kỳ vuốt nhẹ đầu nàng: " An An ngoan."
Sau đó hắn thúc giục An An mau trở về, còn nhìn thấy An An lèo tường vào nhà. Lúc này hắn mới xoay người đi xuống núi.
Cuối cùng hắn đi đến nước khác, suốt cả đời không quay lại Trung Nguyên một bước.
*
Tiết Gia thôn có một hộ gia đình họ Quách, tuy rằng không phải là gia đình phú quý, nhưng cũng coi là dòng dõi thư hương.
DTV
Chủ của Quách gia chính là Quách Văn Diệu, vừa thi đỗ cử nhân, tướng mạo thư sinh nho nhã, xưa nay chỉ thích đọc sách vẽ tranh.
Bất quá tính nết hắn có chút kỳ quái, nhiều bà mối đến cửa nhưng không có một vị cô nương nào lọt vào mắt xanh của hắn. Cho nên gần bốn mươi tuổi vẫn chưa có thê tử.
Cũng may phụ mẫu hắn đã mất, không còn ai hối thúc hắn thành thân, mỗi ngày trải qua vô cùng nhàn nhã.
Một ngày vào mùa thu năm nay, hắn đi đến nơi khác gặp mặt bằng hữu. Trên đường trở về gặp phải mưa to gió lớn đành phải tá túc ở một ngôi chùa. Sau khi mưa gió qua đi, trên bầu trời trăng tròn tỏa sáng khắp nơi.
Quách Văn Diệu liền đi ra ngoài ngắm trăng. Bỗng nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, liền đi theo hướng mùi hương đó phát ra.
Hắn đi đến một đại điện trong chùa, đẩy cửa ra lại nhìn thấy bên trong có một quan tài mạ vàng bằng gỗ.
Nguyên lai những quan tài chưa nhập thổ di an, trước tiên sẽ được gửi đến chùa một thời gian, sau đó tìm một ngày lành tháng tốt liền đem chôn cất.
Quách Văn Diệu là người to gan, không sợ những chuyện này. Ngược lại hắn càng cảm thấy mùi hương phát ra từ nơi này.
Hắn xoay người bước đi hai bước, bỗng nhiên liền nghe thấy bên trong quan tài có tiếng động, dường như có ai đó đang gõ mạnh vào nắp quan tài.
Cho dù hắn to gan đến đâu, nhưng gặp phải tình huống như vậy, trong lòng cũng có vài phần sợ hãi.
Hắn liền xoay người chạy đi, đột nhiên lúc này lại nghe thấy một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: " Cứu mạng."
Từng tiếng cứu mạng không ngừng vang lên. Chẳng lẽ người c.h.ế.t sống lại?
Quách Văn Diệu nghĩ như vậy, liền to gan đi tìm một thanh sắt đến cạy quan tài ra. Quả thực có người từ quan tài ngồi dậy.
Nơi vách tường phía nam của đại điện có một ô cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào khe cửa, Quách Văn Diệu mơ hồ nhìn thấy tướng mạo của vị phu nhân trung niên này.
Thật kỳ quái, không biết vì sao khi hắn nhìn thấy tướng mạo của vị phu nhân đó liền cảm thấy rung động, càng cảm thấy mình và nàng giống như đã quen nhau từ kiếp trước.
Hắn bạo gan hỏi: " Xin hỏi nàng tên là gì? Quê quán ở đâu? Vì sao lại nằm trong quan tài kêu cứu?"
Vị phu nhân nhìn đến hắn, bộ dạng cực kỳ hoang mang. Một lúc sau nàng lắc đầu: " Ta không nhớ gì cả." Thanh âm dịu dàng nhu thuận vô cùng.
Trong lòng Quách Văn Diệu càng thêm rung động. Hắn thầm nghĩ, trong tiểu thuyết kỳ dị có từng viết, nếu tình cờ gặp được một giai nhân tuyệt mỹ có thể người đó chính là yêu quái biến thành, chẳng lẽ người trước mặt này cũng là yêu quái?
Hắn nương nhờ ánh sáng bên ngoài phòng cẩn thận quan sát nàng một lần nữa, hắn nhìn thấy nàng vẫn có bóng, xem ra không phải là ma quỷ. Nhưng cũng không hẳn không phải là yêu quái?
Quách Văn Diệu nhìn nàng mày liễu nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng hoang mang, làm cho hắn thương tiếc không thôi.
Trong lòng lại nghĩ, không cần biết nàng là yêu quái hay là người, trước tiên cứ mang nàng trở về nhà rồi hãy tính.
Vì thế hắn liền hành lễ, nói: " Nếu phu nhân đã không còn nhớ được chuyện gì, vậy tạm thời nàng hãy trở về cùng Quách mỗ, có được không? Nếu sau này nàng nhớ ra bản thân mình là ai, Quách mỗ sẽ đưa nàng trở về."
Vị phu nhân nhìn hắn một lúc, thấy hắn có vẻ chân thành, ngữ khí lại thành khẩn, cũng không biết vì sao khi nàng nhìn thấy hắn lại cảm thấy thân quen như vậy. Cho nên nàng liền gật đầu: " Được."
Quách Văn Diệu vô cùng vui mừng. Sau đó hắn đỡ nàng rời khỏi quan tài. Lại sợ sáng hôm sau các tăng nhân trong chùa sẽ biết chuyện này, vì vậy hắn nhanh tay đóng nắp quan tài lại, còn đem cất cả thanh sắc, đảm bảo sẽ không ai có thể nhìn ra điều gì bất thường.
Sau đó hắn quay về phòng thu dọn hành trang của mình để lại một thỏi bạc, nhanh chóng trong đêm quay về Tiết Gia thôn.
Ba tháng sau, Quách Văn Diệu thành thân cùng vị phu nhân này, thậm chí còn đặt cho nàng một cái khuê danh, gọi nàng là Liên Liên.
Một năm sau, thê tử sinh hạ cho hắn một nhi tử. Cuối cùng Quách gia cũng có người nối dõi, hắn vô cùng vui mừng liền mở tiệc ba ngày bà đêm chiêu đãi mọi người trong thôn.
Vài năm sau, bỗng nhiên một ngày có một đôi phu thê dẫn theo một nữ nhi cùng hai nhi tử song sinh đến Tiết Gia thôn.
Thời điểm vị thiếu phụ này nhìn thấy Quách phu nhân liền ôm Quách Phu nhân khóc lóc. Quả thực tướng mạo bọn họ có vài phần giống nhau.
Vị thiếu phụ nhìn thấy Quách phu nhân liền nhớ đến mẫu thân của mình, cho nên bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải nhận Quách phu nhân làm mẫu thân. Còn kêu ba người con của mình gọi Quách phu nhân là ngoại tổ mẫu.
Quách Văn Diệu nhìn thấy vị nam tử này khí thế cùng cử chỉ bất phàm, còn vị thiếu phụ thì thanh lệ thoát tục, trong lòng liền hiểu hai người bọn họ không phải người tầm thường, cho nên hắn rất vui vẻ nhận bọn họ là người nhà.
Còn bày yến tiệc mời các vị trưởng lão trong thôn đến đây chứng kiến. Từ đó về sau, mỗi năm cả gia đình vị nam tử tuấn lãng cùng vị thiếu phụ thanh nhã sẽ dẫn ba người con của mình đến Tiết Gia thôn thăm Quách phu nhân vài lần.
Nếu lúc nào Quách Văn Diệu nhàn rỗi sẽ dẫn Quách phu nhân cùng nhi tử của mình đến Hàng Châu làm khách, cả hai gia đình thân thiết như người một nhà.