Chỉ có thể tự mình hy sinh một chút.
Tần Trúc Tây tưởng tượng Hứa Đình Tri để tóc dài đến ngang eo, sau đó cắt phăng một nhát sát đầu, biến thành anh chàng đẹp trai tóc dựng, cảnh tượng đó quá đẹp, cô thực sự không dám nhìn.
“Thôi bỏ đi, hình như đột nhiên em không muốn tóc giả nữa rồi.”
“Chúng ta vẫn đi xem bên này có gì ăn đi, mua ít đặc sản mang về.”
“Thật sự không cần nữa sao? Anh có thể để tóc dài, anh không ngại.”
Hứa Đình Tri quyết định hy sinh vì tình yêu, anh rất nghiêm túc hỏi.
Tần Trúc Tây: Sao anh lại có vẻ rất vui vẻ vậy?
“Không không không.”
“Em ngại!”
“Giữ nguyên dáng vẻ hiện tại của anh là được, bây giờ anh như vậy là tốt lắm rồi!”
Tần Trúc Tây liên tục từ chối, lắc đầu như trống bỏi.
“Thật không?”
“Thật sự thật sự, im miệng đi!”
Tần Trúc Tây thầm kéo anh đi.
Lúc này Hứa Đình Tri mới hơi nhếch miệng cười, xì, hóa ra là lấy lui làm tiến, đàn ông, anh thật lắm mưu mô.
Họ ở đây mấy ngày, sau đó mới lên tàu về nhà.
Cùng lúc đó, kỳ thi đại học đầu tiên sau khi khôi phục đang diễn ra.
Tần Trúc Nam ngồi trong phòng thi, cậu nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa những ngón tay hơi cứng vì lạnh, sau đó một mạch viết tên và số báo danh của mình, bắt đầu làm bài.
Cậu phải thi nghiêm túc, thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, chị gái, anh rể và cháu gái của cậu đều ở Bắc Kinh, đợi thi đỗ rồi có thể đến Bắc Kinh thăm Nguyên Nguyên!
Vô số thí sinh hạ bút cùng lúc, trong phòng thi yên tĩnh chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút chạm vào giấy, âm thanh này không chỉ không ít mà ngược lại, trong tai những người đã chờ đợi nhiều năm, đó là âm thanh vui vẻ dễ nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-770.html.]
Đó là âm thanh thi cử tuyệt vời nhất.
“Hôm nay là Tết, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp được, không nói chuyện khác nữa, ăn cơm cho ngon, cũng coi như ăn mừng cả nhà đoàn viên, hy vọng năm sau sẽ tốt hơn.”
Cha Hứa là người đầu tiên nâng ly, cười nói.
Tết ai cũng vui, hơn nữa hôm nay là lúc cả nhà đông đủ nhất, không chỉ vợ chồng Hứa Văn Diệp ở đây, mà Tần Trúc Nam cũng lên. Tết nhất rồi, mâu thuẫn gì cũng có thể gác lại nên cả nhà vui vẻ.
“Năm sau sẽ tốt hơn.”
“Năm sau sẽ tốt hơn!”
Mọi người cũng nâng ly, ngay cả Nguyên Nguyên cũng giơ cốc sữa trong tay, cụng ly với mọi người.
“Sẽ tốt hơn nè~”
Cô bé vừa nói vừa hào hứng, khiến mọi người bật cười.
TBC
Tần Trúc Nam vốn ở cùng nhiều người như vậy, có chút không tự nhiên, sợ mọi người chê cậu, lại có ấn tượng không tốt với chị gái cậu nhưng khi Nguyên Nguyên chen ngang một câu, cậu lập tức thoải mái hơn.
“Nguyên Nguyên thật đáng yêu.”
Cậu nói, còn véo nhẹ má phúng phính của Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên ngày nào cũng được ăn ngon uống tốt lại có người chơi cùng, ngày nào cũng vui không chịu được, dạo gần đây không chỉ cao lớn hơn mà cả người cũng không gầy đi, vẫn mũm mĩm, bế lên sờ vào rất thích.
“Chú cũng đáng yêu.”
Nguyên Nguyên cũng nghiêm túc véo nhẹ má mịn màng của Tần Trúc Nam, nghiêm túc khen ngợi.
“Không đáng yêu bằng cháu.”
“Không phải, chú cũng rất đáng yêu.”
Hai chú cháu cứ thế khen nhau trên bàn ăn, Nguyên Nguyên có lẽ đã lâu không gặp Tần Trúc Nam nên bây giờ gặp được liền rất quấn cậu.
Hôm nay còn đặc biệt đòi ngồi cạnh Tần Trúc Nam, ngay cả ông bà cũng bị cô bé bỏ rơi.
“Nguyên Nguyên, ăn cơm đi, đợi ăn xong rồi muốn khen nhau thế nào thì khen.”