Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-03-06 14:16:27
Lượt xem: 67
“Được rồi, mau ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai đi dọn dẹp nhà cửa, sau đó mẹ sẽ đưa con đến nhà máy làm thủ tục nhận việc, ngày kia bắt đầu đi làm.”
Lưu Thải Hồng sợ để lâu, nhà máy sẽ không có kiên nhẫn đợi, như vậy rất rắc rối.
“A~ mẹ, con còn muốn nghỉ thêm vài ngày nữa.” Vương Mộng Mộng không ngờ vừa mới về đã phải đi làm luôn.
“Con gái ngoan, làm ở nhà máy so với làm nông nhàng nhẹ hơn nhiều, tiền lương thấp một chút, nhưng cũng đủ cho con tiêu xài.”
Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng cho Vương Mộng Mộng nghe.
“Được rồi mẹ, con đi ngủ đây.” Vương Mộng Mộng không chống cự nổi, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Lưu Thải Hồng cười cười, cũng nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lưu Thải Hồng dậy từ sớm. sáng nay nấu hoành thánh. nhanh chóng đứng lên băm nhân thịt.
Bên trong nhân thịt có cải thảo, như vậy bà cụ ăn mới thấy mềm, dễ tiêu hóa, không bị táo bón.
Vỏ mua từ ngày hôm qua, sau khi gói xong, nghe tiếng bà cụ dậy, Lưu Thải Hồng liền nấu một bát mang đến phòng cho bà cụ.
“Bà ơi, bà nếm thử hoành thánh này xem có hợp khẩu vị không.” Lưu Thải Hồng theo thường lệ bưng đến phòng bà cụ cho bà ăn.
“Được.” Bà cụ vừa rửa mặt xong, liền thấy bữa sáng được mang đến, thơm phức.
Không lâu sau, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô thức dậy, Lưu Thải Hồng nấu thêm hai bát hoành thánh, bà ta làm dư nên cũng để sẵn một phần cho con gái, chờ con gái dậy sẽ nấu cho con gái ăn.
Xưởng trưởng Ngô và bà Ngô ăn ít, mỗi người mười cái hoành thánh là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-173.html.]
“Hôm nay hoành thánh ngon đấy, mẹ, chắc mẹ thích ăn đúng không.” xưởng trưởng Ngô ăn thấy mềm, hợp cho người già.
“Ừ, mẹ thích.” Bà cụ đã lâu rồi không ăn hoành thánh, cuối cùng cũng được ăn.
“Cô Lưu, sau này cô thường xuyên nấu hoành thánh cho mẹ tôi ăn, trước đây bà cụ thích ăn, nên tôi làm thử hành thánh, nhưng nhân thịt lại quá cứng, bà cụ không thích ăn.”
Xưởng trưởng Ngô nhớ lại trước đây khi mình làm hoành thánh cho mẹ, quá khó ăn.
“Vâng, tôi biết rồi.” Lưu Thải Hồng gật gật đầu.
“Không ngon, ăn nhanh lên, sắp trễ làm rồi.” Giọng nói của Bà Ngô phá hỏng bầu không khí, bà Ngô đẩy nửa bát hoành thánh còn lại ra, đứng dậy chuẩn bị đi.
Sắc mặt Xưởng trưởng Ngô và bà cụ đều trở nên kém đi.
“Bà thích ăn thì ăn, không thích thì thôi, cũng không phải đặc biệt nấu cho bà. Cô Lưu, sau này buổi sáng không cần nấu thêm phần của bà ấy.” Xưởng trưởng Ngô cũng tức giận, bà ấy cố tình mà.
Xưởng trưởng Ngô giận thì giận, nhưng vẫn phải chở bà Ngô đi làm.
“Bà rốt cuộc bị sao vậy, sao cứ đối đầu với cô Lưu và me mãi thế, me còn bao lâu nữa đâu? Không thể để mẹ sống vui vẻ sao?” Xưởng trưởng Ngô không chịu nổi, trách móc bà Ngô.
“Tôi làm bà ấy vui, vậy ai làm tôi vui? Trước đây tôi biết mẹ thích ăn hoành thánh, tôi làm biết bao nhiêu lần, lần nào mẹ cũng chê không phải mùi vị này, lúc thì cứng quá, lúc thì nhạt quá, không có lần nào nói ngon cả. Giờ có người giúp việc rồi làm cái gì mẹ cũng khen ngon, ông nói thật lòng xem, có ngon không?”
Bà Ngô cảm thấy xưởng trưởng Ngô thật mù quáng, sao lại không nhận ra bà cụ cổ tình đối xử tệ với bà, cho nên bây giờ bà mới không thèm quan tâm đến chuyện của bà cụ.
“Bà cũng đừng cố chấp nữa, mẹ già rồi, lẩm cẩm, có đôi khi tính khí không tốt, hai người cứ nước sông không phạm nước giếng đi, như vậy không được sao?”
Xưởng trưởng Ngô không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao đó cũng là mẹ mình, khi xưa vì nuôi ông lớn, bà cụ đã nhịn ăn nhường cho ông, còn bà cụ thì suýt chút nữa đã c.h.ế.t đói, ông không thể không hiếu thảo được.
“Được, từ nay đồ ăn của tôi, tôi tự nấu, còn mẹ con ông ăn phần mẹ con ông.”