Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-03-08 15:20:25
Lượt xem: 47
“Chú, thím ~” Bây giờ Tiểu Thạch gọi người rất chuẩn, những thứ khác thì vẫn chưa biết nói, chỉ nói từng từ từng từ.
“Nè, xem đây là cái gì.” Vương Tiểu Thanh đưa bỏng gạo qua.
“Wow, liàng liàng” Đây là tiếng địa phương của Phong Thu Loan, có nghĩa là ngon.
Hai mắt Tiểu Thạch sáng rỡ, giơ hai tay lên muốn lấy.
Vương Tiểu Thanh bảo Trương Vũ lau tay cho bé rồi mới đưa bỏng gạo qua.
“Tiểu Thạch, nói cảm ơn.” Trương Vũ bế Tiểu Thạch lên.
“Cảm ơn ~” Tiếng phổ thông không chuẩn lắm của Tiểu Thạch khiến mọi người cười vui vẻ.
“Ôi. em dâu và chú về rồi. mau đi vào sưởi ấm đi. bên ngoài trời lạnh quá. đứa trẻ này nhốt không được".
Tào Chiêu Đệ vừa từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy ba người đang đứng ở cửa.
“Được, chị dâu, đây là bỏng gạo, em mua cho Tiểu Thạch.”
Vương Tiểu Thanh đưa một túi bỏng gạo qua.
“Trời ơi, nhiều thế này sao.”
Tào Chiêu Đệ rất cảm kích hai vợ chồng họ trong mấy năm nay, nếu không nhờ hai người họ thường xuyên gửi đồ ăn, đồ uống, Tiểu Thạch cũng không lớn nhanh như vậy, cao hơn hẳn các bạn cùng tuổi ở trong thôn.
Tào Chiêu Đệ bảo hai người họ đi vào bếp sưởi ấm. me đang ở trong đó.
“Mẹ ~” Trương Vũ bế Tiểu Thạch đi vào bếp, thấy bà Vương đang buồn ngủ, khó trách bà không nghe thấy tiếng khi bọn họ đến.
“A ~ trời ơi, con trai và Tiểu Thanh về rồi à, đã ăn cơm chưa?”
Phản ứng đầu tiên của bà Vương là hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, lo lắng hai người ở bên ngoài không tiện ăn uống.
“Ăn rồi ạ, mẹ, mẹ ngồi xuống sưởi ấm đi, bọn con đến mời mọi người tối nay sang ăn cơm.”
Vương Tiểu Thanh dìu bà Vương đang đứng để bà ngồi xuống.
“Em đầu, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải ăn ở nhà, từ trước đến giờ bọn em toàn mời cả nhà qua ăn cơm, hôm nay các em vừa trở về, đã vất vả cả ngày rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-272.html.]
Ăn cơm ở nhà đi, anh cả em ngày nào cũng luyện tay nghề, cả nhà mỗi ngày đều ăn nên nếm không ra, bọn em ở lại ăn cơm rồi nếm thử xem.
Chị còn học được cách làm gà khô từ nhà mẹ chị, ăn rất ngon, lát nữa chị xào cho bọn em ăn thử.”
Tào Chiêu Đệ vào bước vào, nghe thấy Vương Tiểu Thanh lại muốn mời sang ăn cơm, liền từ chối luôn.
“Đúng vậy, chị dâu bọn con nói đúng, anh cả con bây giờ đang rèn luyện tay nghề, các con cũng hỗ trợ đánh giá xem tay nghề nấu ăn của nó thế nào, xem xem có chỗ nào làm không đúng không".
Bà Vương cũng bắt đầu khuyên.
“Được rồi, được rồi, mẹ và chị dâu nói đúng, đã lâu rồi chưa ăn đồ ăn anh cả nấu, hôm nay phải thưởng thức mới được. Trương Vũ, bây giờ anh về nhà lấy đồ em mua cho anh chị qua đây đi.”
Vương Tiểu Thanh biết nếu mình từ chối ăn cơm ở nhà, bọn họ sẽ không vui, còn không bằng thản nhiên tiếp nhận.
“Được, anh đi ngay.”
Trương Vũ định đặt Tiểu Thạch xuống, nhưng Tiểu Thạch Đầu ôm c.h.ặ.t t.a.y anh không buông.
“Được rồi, được rồi, em đi cùng anh. Mẹ, chị dâu, lát nữa bọn con quay lại.”
Vương Tiểu Thanh đành phải đứng lên cùng Trương Vũ đi về, nếu không một mình Trương Vũ không thể mang hết nhiều như vậy được.
“Ôi trời, bọn con lại tiêu tiền mua gì nữa vậy.”
Bà Vương biết bọn họ có tiền, nhưng người lớn tuổi cả đời tiết kiêm đã thành thói quen. không nỡ tiêu pha.
“Đều là đồ tốt, mẹ, đợi lát nữa mẹ nhìn sẽ biết.”
Trương Vũ bế Tiểu Thạch cùng Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài.
Về đến nhà, sắp xếp lại một chút, phát hiện thấy còn thiếu trái cây, từ trong không gian lấy thêm hai túi lớn táo, lê, đào.
Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh tay xách nách mang trở lại nhà anh cả, đúng lúc tiếng chuông tan làm vang lên.
“Trời ơi, sao nhiều đồ vậy?” Tào Chiêu Đệ ngạc nhiên thốt lên.
“Không nhiều đâu, ai cũng có phần. Mẹ, chị dâu, đợi anh cả về rồi chúng ta cùng nhau xem nhé.”
Hai người đặt hết đồ vào trong nhà chính, ánh sáng không đủ, Tào Chiêu Đệ bật đèn lên. Vài phút sau, Trương Dũng trở về.