Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-03-04 04:57:07
Lượt xem: 61
"Được, nhưng cô phải hứa với tôi, chuyện này từ giờ sẽ không nhắc lại nữa." Trương Hồng Châu cắn răng đồng ý, trong lòng thì đau đớn.
"Được," Vương Tiểu Thanh đồng ý.
Nói xong, Trương Hồng Châu run rẩy từ trong quần áo trên người lấy ra một nắm tiền lẻ, đưa một tờ năm đồng cho Vương Tiểu Thanh rồi nhanh chóng chạy đi. Vương Tiểu Thanh vào nhà vệ sinh, cô đi vào không gian, kiểm tra xem chiếc váy có bị hỏng không. Chiếc váy không sao, Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi đặt chiếc váy lên ghế trong nhà chính, sau đó quay về đi ngủ.
Sáng hôm sau khi rửa mặt, Lưu Hiểu Yến nhanh mắt nhìn thấy chiếc váy.
"Nhìn này, Tiểu Thanh, đây chẳng phải chiếc váy của cô hay sao, tại sao lại ở đây?" Lưu Hiểu Yến không hiểu nổi.
"Đúng là nó rồi, tốt quá. Chắc là kẻ trộm đã trả lại." Vương Tiểu Thanh tỏ ra vui mừng.
"Vậy tốt quá, đồng chí Vương, mặc dù không bắt được kẻ trộm, nhưng may mắn là đồ đã trở về." Trương Giang Bắc lại xuất hiện để gây chú ý.
"Đúng vậy. hôm qua cảm ơn mọi người rất nhiều." Vương Tiểu Thanh thật lòng cảm ơn.
Giả Nam Ngọc bước đến, "Không cần khách khí, chúng ta đều ăn chung một nồi cơm, coi như là một gia đình rồi."
Cuối cùng mọi người vừa nói vừa cười đi làm, Vương Mộng Mộng vẫn lề mề, còn Trương Hồng Châu mặt mày xám xịt, hai người bọn họ đi phía sau cùng.
Sau khi cấy lúa xong, vẫn còn nhiều việc đồng áng. Hiện tại là phụ nữ nhổ cỏ, đàn ông xới đất. Sau khi xới đất phải tưới nước, vài ngày sau sẽ trồng khoai tây.
Nhổ có cũng không tính là việc nặng, có găng tay đeo tuy rằng hơi chậm nhưng tay sẽ không đau. Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến vừa trò chuyện vừa nhổ cỏ, cảm giác thời gian trỗi qua rất nhanh.
"Ái chà, đồng chí Tiểu Vương, nhổ cỏ đau tay lắm, để tôi giúp cô nhổ cỏ nhé." Nhị Cẩu lại xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-53.html.]
"Đồng chí này, tôi đã nói rồi, tôi không cần đồng chí giúp tôi làm việc, làm phiền đồng chí tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi đội trưởng."
Trong mắt Vương Tiểu Thanh lộ rõ sự chán ghét, người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.
"Được rồi, được rồi, tôi đi, tôi đi, cô đừng nóng giận." Nhị Cẩu lúng túng rời đi, hắn đã tặng cô hai quả trứng gà, cô ăn hết rồi tại sao lại đối xử với hắn như vậy. Không lẽ cô ấy chế ít quá, ôi, chỉ trách là mình không có tiền.
Lúc này, hắn nhìn thấy Trương Hồng Châu đang làm cỏ bên cạnh, hắn ta đi tới.
"Này, Trương Hồng Châu, tôi hỏi cô, lần trước cô ấy có nhận trứng gà không?" Nhị Cẩu bước xuống ruộng.
"À, tất nhiên là nhận rồi." Trương Hồng Châu không dám nói mình đã ăn hết.
“Vậy tại sao cô ấy lại lạnh nhạt với tôi thế?" Nhị Cẩu nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
"Anh Nhị Cẩu, người ta là người thành phố, đừng nói là hai quả trứng gà, cô ấy mua một chiếc váy cũng mất hai mươi đồng rồi, anh cảm thấy hai quả trứng gà của anh có thể có lọt vào mắt cô ấy không?" Trương Hồng Châu bắt đầu lừa Nhị Cẩu.
"Gì chứ, hai mươi đồng, cái này thật đúng là con nhà có điều kiện mà, xem ra cô ấy không để mắt đến tôi rồi." Nhị Cẩu lắc đầu, định từ bỏ.
"Anh Nhị Cẩu, tôi có một cách có thể khiến cô ấy đối xử với anh hết lòng hết dạ, anh có muốn thử không?" ánh mắt Trương Hồng Châu lộ ra vẻ độc ác.
“Muốn, muốn,” khuôn mặt đầy vẻ đê tiện của Nhị Cẩu tiến lại gần.
“Phương pháp này cần hai mươi đồng, nếu anh muốn thì chuẩn bị tiền đi.” Trương Hồng Châu cười xấu xa, nghĩ thầm hôm qua mình mất năm đồng cho Vương Tiểu Thanh thì nhất định phải lấy lại cho bằng được.
“Sao mà đắt thế, được thôi, để tôi nghĩ cách.” Nhị Cẩu vừa nghe nói, cần tới hai mươi đồng liền thấy đau đầu, chuẩn bị về nhà tìm cách kiếm tiền, tìm cách để kiếm được chút tiền từ trong nhà.