Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:46:39
Lượt xem: 156
Mà Trương Hiểu Dung cũng không quá bận tâm chuyện này. Buổi sáng làm việc thế nào, buổi chiều cũng vẫn làm thế nấy.
Mộc Dương khuyên bà lén nghỉ chút đi, Trương Hiểu Dung lại hạ giọng dạy bảo Mộc Dương: “Cái khác không nói, bà con đã có tuổi vậy rồi còn không kiếm cớ lười biếng, chúng ta sao có thể làm thế được?”
“Thế bác gái thì sao ạ?” Mộc Dương liếc sang Trần Xuân Hoa đang lầm bà lầm bầm.
Trương Hiểu Dung đã gặt được chừng mười mét rồi, Trần Xuân Hoa còn chưa cả được một nửa.
Đây còn không phải đang lười nhác hay sao?
Trương Hiểu Dung không hài lòng nhìn sang Mộc Dương: “Chỉ nhìn người kém hơn mình thì con có thể học hỏi được gì chứ? Người đi nơi cao, nước chảy chỗ trũng. Con phải hiểu đạo lý này.”
“Con biết rõ người ta không tốt còn so với người ta làm gì?”
Trương Hiểu Dung nói như thế lập tức khiến Mộc Dương kinh ngạc.
Mộc Dương không nhịn được lén hỏi: “Hoá ra mẹ cũng biết là bác gái không tốt ạ?”
Trương Hiểu Dung lười nói những thứ này với Mộc dương, chỉ liếc cô: “Mau làm việc đi. Làm xong sớm thì nghỉ ngơi sớm.”
Trương Hiểu Dung nói xong lại thở dài một hơi: “Đợi thu hoạch xong bên này mẹ còn phải về chỗ cậu con xem thử xem. Bên cậu con làm việc cũng chẳng lanh lẹ gì.”
Mộc Dương nghe xong mà nhức nhức cái đầu.
Trương Hiểu Dung giờ đã thành thế này rồi còn muốn đi lo cho người khác nữa?
Dù sao Mộc Dương cũng hạ quyết tâm sẽ không để cho Trương Hiểu Dung lại sang nhà khác hỗ trợ nữa.
Nếu không Trương Hiểu Dung mệt c.h.ế.t thì ai chịu trách nhiệm?
Lúc chiều, Mộc Hoan cắt trúng tay chảy m.á.u đầy đất.
Dương Thục Phương nhìn thấy cũng chẳng lo lắng gì, chỉ đưa cho cái khăn bảo Mộc Hoan băng tay lại. Rồi bảo Mộc Hoan ngồi một lúc, chờ cho m.á.u đông lại không chảy nữa thì bảo Mộc Hoan làm tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-143.html.]
Trần Xuân Hoa là mẹ ruột cũng chẳng thấy quan tâm hơn là bao, chỉ nhìn một cái, thấy không phải bị quá nặng cũng đặt m.ô.n.g ngồi xuống.
Dương Thục Phương thấy thế liền mắng: “Đúng là lười chảy thây chảy thối ra. Nó cắt vào tay, cô cũng bị cắt vào tay à?”
Trần Xuân Hoa cười đùa, xin xỏ Dương Thục Phương: “Mẹ à, cũng không phải mẹ không biết, hồi đó con sinh Hồng Quân bị khó sinh, ở cữ cũng không tốt, sức khoẻ bây giờ sao có thể so được với hồi trước, mẹ cho con nghỉ ngơi lấy hơi đã. Nghỉ xong thì con lại tiếp tục làm!”
Trần Xuân Hoa bày tỏ như thế rồi Dương Thục Phương cũng không thể nào bắt ép bà ta được, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, cầm liềm của mình đi làm việc tiếp.
Dương Thục Phương vừa làm vừa lầm bầm không ngừng, lời chửi rủa cũng không tử tế gì.
Nhưng chẳng ai rảnh quan tâm Dương Thục Phương.
Đầu tiên là Trần Xuân Hoa thật quá tệ, hai là cách cũng xa, mấy người Mộc dương cũng không nghe được rõ ràng minh bạch.
Chẳng qua buổi chiều làm chẳng mất bao thời gian đã gặt xong cả một cánh đồng rồi.
Mấy người đàn bà cuối cùng cũng có thể ngồi ở bờ ruộng nghỉ ngơi.
Mộc Dương đỡ Trương Hiểu Dung ngồi xuống, thấy sắc mặt bà không tốt liền tranh thủ lúc đỡ người thì lén nhét một viên kẹo vào miệng bà sau lưng người khác.
Trương Hiểu Dung nhỏ giọng: “Cho cả bà con với bác gái nữa, còn cả chị Hoan của con mỗi người một viên.”
Đương nhiên là Mộc dương không hài lòng.
Trương Hiểu Dung lại nói: “Trong nhà còn có người lớn ở đây, đâu ra cái chuyện ăn mảnh một mình thế?”
Mộc Dương vẫn không chịu.
Trương Hiểu Dung lại rất cố chấp với chuyện này, liên tục giục Mộc Dương, cuối cùng còn hơi tỏ vẻ tức giận.
“Dương, con mà còn như thế thì sau này mẹ cũng không ăn đâu. Làm người sao có thể ích kỉ như thế được?”
Mộc Dương bất đắc dĩ nhìn sang Trần Xuân Hoa, cuối cùng chịu lui một bước: “Được, vậy con đưa bà nội một viện, lại đưa ông nội một viên.”
Trông thấy Trương Hiểu Dung còn muốn nói thêm, Mộc Dương càng thêm bất lực: “Cho Mộc Hoan với Mộc Hồng Chiêu mỗi người một viên, còn đâu hết rồi.”