3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 10, tên khốn đó phải ngủ lại một đêm
Cập nhật lúc: 2025-02-10 19:33:31
Lượt xem: 114
Khu Cẩm Tú là khu chung cư cũ, biệt thự nhà họ Trình cũng đã nhiều năm tuổi, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Sân vườn cây cối xanh um, hương hoa thoang thoảng, không khí sinh hoạt đầm ấm.
Dưới gốc cây hoa quế bốn mùa, Bạc Cẩm Lan nghe điện thoại.
"Có chuyện gì?"
"Tối nay 8 giờ phim mới của A Vũ công chiếu, tôi kiếm được hai vé VIP dành cho cặp đôi, cậu đi không?" Bạn thân Từ Phong Lai hỏi.
Bạc Cẩm Lan: "Không đi."
"Yên tâm, tôi cố tình chọn cặp ghế này, rất kín đáo, bên cạnh còn có rèm che, đảm bảo không ai thấy đâu." Từ Phong Lai nói, "Hay là tối nay cậu có hẹn?"
Gió đêm thoảng qua, mang theo hương hoa cỏ dịu nhẹ, thật dễ chịu.
Bạc Cẩm Lan quay đầu nhìn vào phòng khách.
Giang Dao Dao đang trò chuyện với ông cụ, cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, rạng rỡ và xinh đẹp như ánh nắng tháng ba.
"Ừ." Khóe môi anh nhếch lên, "Tôi đang ra mắt nhà bạn gái."
!!!
Từ Phong Lai kinh ngạc: "Cái quái gì, cậu bao giờ có bạn gái thế? Tối qua trong hai tên ế chỏng chơ uống rượu với tôi, một trong số đó là cậu đấy nhé? Không muốn đi xem phim với tôi thì nói thẳng, cần gì phải lấy cớ vớ vẩn như vậy chứ?"
"Cậu tìm người khác đi." Nói xong, Bạc Cẩm Lan cúp máy.
Anh quay người lại, thấy trên hành lang xuất hiện một bóng người lạnh lùng.
Trình Nhuận Chi ngậm điếu thuốc, đôi mắt phượng hẹp dài, khóe môi nhếch lên mỉa mai: "Cậu đổi cách xưng hô nhanh thật đấy, trước đây toàn gọi bố tôi là thủ trưởng hoặc ông cụ, hôm nay đã gọi là ông ngoại rồi à?"
Bạc Cẩm Lan thản nhiên: "Nếu anh ghen tị, tôi cũng có thể gọi anh là cậu."
Trình Nhuận Chi: "..."
Trước đây sao không thấy tên nhóc này mặt dày thế nhỉ?
Chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi, mà cũng xưng cậu... Sao dám nói ra được thế?
...
Bữa tối rất thịnh soạn.
Vào phòng ăn, Giang Dao Dao nhìn quanh rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh Bạc Cẩm Lan.
Ông cụ Trình nhìn đôi trai tài gái sắc này, vui vẻ bảo con trai mở rượu mừng.
Giang Dao Dao vừa nhìn thấy rượu đã sợ, nó cứ nhắc cô nhớ đến lỗi lầm mình từng gây ra...
"Ông ngoại, mai cháu phải dậy sớm ra sân bay, cháu không uống với ông được ạ."
Ông cụ Trình nhíu mày: "Mới về mà đã đi rồi à? Ở lại thêm vài hôm nữa đi!"
"Cháu phải về đi học ạ." Giang Dao Dao giải thích.
"Sắp Quốc khánh rồi, nghỉ vài buổi học có sao đâu? Hơn nữa..." Ông cụ Trình cười, "Hai đứa yêu nhau, khó khăn lắm mới gặp nhau, tranh thủ ở bên nhau đi chứ? Cẩm Lan, cháu thấy ông nói có đúng không?"
Bạc Cẩm Lan đang rót rượu cho ông, nghe vậy anh mỉm cười: "Vâng ạ."
Giang Dao Dao liền đá anh một cái.
Bạc Cẩm Lan: "..."
tuanh1
Anh không nói gì, vẫn giữ nụ cười trên gương mặt điển trai, chỉ liếc nhìn cô.
Ánh mắt đó...
Giang Dao Dao vội vàng nũng nịu: "Ông ngoại, lần này cháu về lén đấy ạ, dì còn không biết, với cả cháu cũng chưa xin phép trường..."
"Để Cẩm Lan xin phép cho cháu." Ông cụ Trình dứt khoát nói, "Nhân dịp nghỉ lễ này, hai nhà mình gặp mặt, bàn chuyện cưới xin cho hai đứa luôn..."
"Cháu không cưới!" Giang Dao Dao vội vàng phản đối.
Hứng khởi của ông cụ Trình vụt tắt, ông nhíu mày: "Sao lại không cưới? Cẩm Lan cũng không còn nhỏ nữa..."
"Nhưng cháu mới hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ con, lại chưa học xong đại học, cưới sớm quá ạ." Giang Dao Dao ra sức dùng ánh mắt ra hiệu.
Nhưng Bạc Cẩm Lan dường như không nhận được tín hiệu của cô, khóe môi anh hơi nhếch lên, nhìn vào ly rượu trên tay, chẳng thèm nhìn cô...
Giang Dao Dao tức điên.
Chỉ là đá anh một cái thôi mà?
Giờ lại giở trò không diễn nữa à?
Đồ đàn ông xấu xa, nhỏ nhen!
May mà Trình Nhuận Chi lên tiếng: "Bố, hôn nhân là chuyện cả đời, không phải trò đùa, con thấy đúng là cần phải thận trọng..."
"Năm đó con thận trọng lắm à? Thế con hiểu gì về hôn nhân chưa?" Ông cụ Trình trừng mắt, "Không phải bị vợ bỏ rồi sao? Giờ tôi muốn bế cháu cũng phải xin phép Đào Đào trước, con lấy tư cách gì mà dạy đời người khác?"
Kẻ thất bại trong hôn nhân Trình Nhuận Chi: "..."
Được rồi, hôm nay anh không nên mở miệng!
"Ông ngoại." Giang Dao Dao đành phải tự mình lên tiếng, "Dù sao bây giờ cháu chưa muốn cưới, mọi người đừng ép cháu."
Ông cụ Trình nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng, ông gật đầu: "Được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/10-ten-khon-do-phai-ngu-lai-mot-dem.html.]
Giang Dao Dao thở phào, vội vàng gắp một miếng sườn bỏ vào bát ông.
Ông cụ Trình ra hiệu: "Cháu gắp cho Cẩm Lan miếng đi."
Giang Dao Dao đành phải gắp cho anh một miếng sườn: "Anh ăn nhiều vào."
Bạc Cẩm Lan cũng làm theo, gắp thức ăn cho cô: "Em cũng ăn nhiều vào."
Hai người gắp thức ăn cho nhau, khiến ông cụ cười tủm tỉm.
Trình Nhuận Chi lại cảm thấy không thoải mái.
Hôm qua Bạc Cẩm Lan còn lạnh lùng, hôm nay đã thân mật với cháu gái anh ngay trước mặt anh...
**
Ăn tối xong, mọi người ra phòng khách.
Bạc Cẩm Lan ngồi xem tin tức quân sự với ông, rồi chơi cờ tướng, lại xem phim chiến tranh...
Nhìn đồng hồ, Giang Dao Dao bắt đầu ho khan.
Người đàn ông đẹp trai kia vẫn mỉm cười, tay cầm tách trà, mải mê thảo luận về chiến lược tác chiến trên bộ với ông cụ...
Giang Dao Dao sốt ruột, lấy điện thoại ra nhắn tin:
[9 giờ rồi, sao anh chưa về?]
[Về nhanh lên!]
[Bạc Cẩm Lan, anh đừng giả c.h.ế.t nữa!]
[Xem điện thoại ngay đi! *&@*%¥#]
...
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng sấm ầm ầm.
"Hình như mưa rồi?" Ông cụ Trình hỏi.
Trình Nhuận Chi nhìn điện thoại, "Cơ quan khí tượng vừa phát cảnh báo vàng, đêm nay có mưa to đến rất to, gió tây bắc cấp 4, cấp 5."
"Mưa to thế này lái xe nguy hiểm lắm." Ông cụ Trình bất ngờ nói, "Cẩm Lan đừng về nữa, ở lại đây ngủ đi."
Giang Dao Dao mở to mắt, "Như vậy không được đâu ạ?"
"Có vấn đề gì đâu?" Ông cụ có tư tưởng rất thoáng, "Cẩm Lan là bạn trai cháu, phòng trên lầu cũng đã dọn sẵn rồi..."
Giang Dao Dao cố gắng phản đối, "Nhưng anh ấy không có đồ thay..."
"Nhuận Chi cho nó mượn là được." Ông cụ Trình nhìn con trai, "Dù con thấp hơn Cẩm Lan, dáng người cũng không bằng nó..."
Trình Nhuận Chi: "..."
"Không cần đâu ạ." Bạc Cẩm Lan lên tiếng.
Mắt Giang Dao Dao sáng lên.
Bạc Cẩm Lan nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: "Trên xe cháu có quần áo và đồ dùng cá nhân dự phòng ạ."
Giang Dao Dao: "..."
"Vậy thì tốt." Ông cụ Trình cười đứng dậy, "Cẩm Lan, cháu lên thư phòng với ông một lát."
"Vâng ạ."
Giang Dao Dao ngồi đó, tức đến mức tay nắm chặt.
Tên này có phải nghiện diễn rồi không?
Thật sự muốn ngủ lại à?
Vậy chẳng phải lại phải ở chung phòng, ngủ chung giường với anh ta...
"Dao Dao."
"Dao Dao!"
Giang Dao Dao hoàn hồn, "Sao vậy cậu?"
Trình Nhuận Chi nhìn cô, ánh mắt dò xét: "Cháu thật sự thích Cẩm Lan à?"
Gương mặt anh gầy gò, ánh mắt sâu thẳm, nhìn người khác rất sắc bén.
Giang Dao Dao hơi hoảng, vội vàng gật đầu.
"Cháu còn nhỏ, nếu chỉ vì bị đàn ông đeo bám mà đồng ý làm bạn gái..." Trình Nhuận Chi ngập ngừng.
"Cháu thật sự thích anh ấy." Giang Dao Dao khẳng định, "Nếu không cháu đã không... với anh ấy, đúng không ạ?"
Trình Nhuận Chi: "..."
Anh lại hỏi, "Nhà họ Bạc biết hai đứa yêu nhau không?"
Giang Dao Dao lắc đầu, "Không ạ."
"Là ý của Cẩm Lan à?" Trình Nhuận Chi nheo mắt.
"Vâng ạ." Giang Dao Dao đổ hết trách nhiệm cho anh.