Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 103.2, Dao Dao giận rồi, dỗ dành bạn gái là việc quan trọng hơn cả 【Canh hai】 2

Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:47:21
Lượt xem: 27

Anh sải bước chân dài đuổi theo.

Giang Dao Dao theo bản năng muốn đóng cửa lại, không cho anh vào.

Bạc Cẩm Lan chống tay lên cửa: "Em giận thật à?"

Giang Dao Dao cúi đầu, không nhìn anh: "Em không muốn nhìn thấy anh."

"Tại sao?"

Còn dám hỏi tại sao?

Giang Dao Dao không nói gì, chỉ dùng sức đẩy cửa, cả người dựa vào cánh cửa, quyết không cho anh vào.

Bạc Cẩm Lan dịu giọng hỏi: "Dao Dao thật sự không muốn nhìn thấy anh?"

"Phải!"

Bạc Cẩm Lan: "Được."

Nói rồi anh đột nhiên buông tay.

Giang Dao Dao mất đà ngã về phía trước. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng anh kêu đau.

Cô giật mình, tưởng mình làm kẹp tay anh, vội vàng buông ra.

Kết quả...

Bạc Cẩm Lan đẩy cửa ra, tiến lên một bước ôm lấy cô: "Em xót anh rồi đúng không?"

?!

Giang Dao Dao không thể tin nổi.

Tên khốn này dám giả vờ đáng thương?

Chưa kịp phản ứng, anh đã nâng cằm cô lên, hôn xuống.

Nụ hôn sâu cuồng nhiệt ập đến…

Giang Dao Dao vừa tức vừa giận.

Cô đang giận anh, vậy mà anh lại dùng chiêu này?

Cô vùng vẫy trong vòng tay anh, nhưng sức cô nào bằng anh, lại bị anh kéo vào trong phòng, rồi cả hai ngã xuống giường…

Dưới lầu, bên ngoài biệt thự.

Bạc lão gia tử đợi gần mười phút, tức đến nghiến răng.

Gió lạnh thổi qua, quản gia vội nói: "Lão gia, ngoài này gió lớn, hay là chúng ta...vào nhà trước ạ?"

Người trẻ yêu nhau, đang lúc nồng nhiệt, chắc còn phải đợi lâu…

"Thằng nhóc này." Bạc lão gia tử nhíu mày, dưới ánh đèn đêm, gương mặt ông lạnh lùng như đóng băng: "Nó cố ý đấy."

Cố tình để nhà họ Hầu thấy Giang Dao Dao mặc áo nó ở trong biệt thự, bất kỳ người phụ nữ nào có chút tự trọng cũng không thể tiếp tục hôn ước này nữa, huống hồ là Hầu Hữu Ninh, người được mệnh danh là "Đệ nhất danh viện kinh thành"?

Nhưng nước cờ này quá cực đoan, không chỉ làm mất mặt nhà họ Hầu, mà còn công khai chống đối cha mình, e rằng...

"Lão gia." Quản gia Lâm khuyên nhủ: "Con cháu có phúc của con cháu, lão gia giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất."

Bạc lão gia tử thở dài: "Đi thôi."

Lúc này, trên lầu.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, Giang Dao Dao vừa tức vừa xấu hổ.

Tức là, tên khốn này chỉ biết dùng chiêu này mỗi khi làm sai!

Xấu hổ là, cô lại bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn, cuối cùng, thậm chí còn có chút đắm chìm…

Một lúc sau, Bạc Cẩm Lan mới rời khỏi môi cô, áp má vào má cô, khẽ gọi: "Dao Dao."

Giang Dao Dao vội quay mặt đi.

Bạc Cẩm Lan khàn giọng nói: "Anh thật sự muốn đưa em đến gặp ông nội, việc mời nhà họ Hầu đến chỉ là muốn giải quyết mọi chuyện một lần."

Anh đưa tay vuốt ve cằm cô, muốn xoay mặt cô lại.

Nhưng Giang Dao Dao vẫn còn giận, không chịu nhìn anh.

"Anh xin lỗi, được chưa?"

Bạc Cẩm Lan cúi đầu, áp mặt vào mặt cô.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào mũi cô, Giang Dao Dao mím chặt môi, tự nhủ không được mềm lòng: "Em không tha thứ cho anh."

Cứ nghĩ đến việc cô mặc áo anh, bị bao nhiêu người nhìn thấy…

Dù áo không hở hang, nhưng người ta sẽ nghĩ gì về cô chứ?

Bạc Cẩm Lan thở dài, ngồi dậy.

Giang Dao Dao lập tức xuống giường, cầm quần áo và túi xách định bỏ đi.

Nhưng ngay lập tức bị anh kéo lại, đặt ngồi lên đùi.

Tư thế thân mật khiến cô giật mình, vội vàng đẩy anh: "Anh buông em ra..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/103-2-dao-dao-gian-roi-do-danh-ban-gai-la-viec-quan-trong-hon-ca-canh-hai-2.html.]

"Không buông." Bạc Cẩm Lan siết chặt eo cô, ôm cô vào lòng: "Em muốn làm gì?"

"Em muốn về nhà." Giang Dao Dao cố gắng gỡ tay anh: "Anh buông em ra!"

Anh vẫn không hề nhúc nhích.

Giang Dao Dao bực bội: "Anh quên mất ông nội còn đang đợi ở dưới lầu à?"

"Cứ để ông đợi." Bạc Cẩm Lan nói: "Bạn gái giận rồi, dỗ dành bạn gái là việc quan trọng hơn cả."

Giang Dao Dao: "..."

Cô hừ lạnh một tiếng, lại quay mặt đi.

"Dao Dao." Anh áp má vào má cô, cọ xát sống mũi cao thẳng lên má cô.

Cô nhíu mày, mím chặt môi, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, hàng mi dày cong vút như đang phản kháng…

"Anh sai rồi." Bạc Cẩm Lan dịu giọng: "Nhưng nếu bây giờ em đi, em nghĩ người nhà anh sẽ nghĩ sao?"

"..." Giang Dao Dao im lặng.

Giọng anh ôn hòa, nhẹ nhàng thuyết phục: "Từ khi chúng ta chính thức yêu nhau, mỗi lần gặp mặt đều rất ngắn ngủi, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Lần này anh đưa em về nhà, là muốn chính thức giới thiệu em với gia đình, để mọi người biết em là bạn gái anh, anh chỉ yêu mình em."

Nhìn hàng mi run rẩy của cô, anh tiếp tục: "Anh yêu em như vậy, mỗi lần ở bên em, anh đều muốn ở bên em lâu hơn, nhưng em thì sao, chưa bao giờ để anh trong lòng..."

tuanh1

Giang Dao Dao lập tức phản bác: "Em nào có?"

"Không có sao?" Bạc Cẩm Lan hơi cụp mắt, giọng nói có chút buồn bã: "Nếu không phải đêm đó em bị chuốc thuốc, anh còn tưởng em không thích anh chạm vào em."

Giang Dao Dao sắp phát điên: "Anh...anh nói bậy gì đó..."

"Anh thậm chí còn nghi ngờ, Dao Dao có còn yêu anh như trước không?"

"Em không có!" Giang Dao Dao buột miệng.

Bạc Cẩm Lan nhìn cô, thản nhiên nói: "Chẳng trách dạo này em cứ nhắc đến tuổi anh, còn chê anh già..."

Giang Dao Dao: "???"

Sao lại quay sang chuyện tuổi tác rồi? Tên này đúng là rất để ý chuyện tuổi tác…

Nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của anh, cô cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em không có chê anh già, em cũng không có hết yêu anh..."

"Bây giờ còn yêu anh không?" Bạc Cẩm Lan cắt ngang.

Giang Dao Dao đỏ mặt: "Yêu."

"So với trước kia thì sao?"

So với trước kia?

Giang Dao Dao suy nghĩ một chút: "Trước kia yêu, bây giờ...yêu hơn trước kia."

Câu trả lời này được rồi chứ?

Hơn nữa, cô nói thật lòng, bỏ qua chuyện không vui tối nay, cô vẫn rất hài lòng với anh chàng người yêu này.

Ai ngờ Bạc Cẩm Lan vẫn hỏi dồn: "Thật không?"

Giang Dao Dao bất đắc dĩ gật đầu: "Thật...ưm."

???

Tên này lại hôn cô!

...

Sau nụ hôn sâu, vẻ u ám trên mặt anh đã biến mất.

Anh mỉm cười, trông càng thêm tuấn tú, nho nhã, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, quyến rũ.

Cô nằm trên giường, tóc tai rối bời, môi sưng đỏ, đôi mắt long lanh.

Bạc Cẩm Lan nhìn cô, ánh mắt dần trở nên sâu hơn, cúi xuống hôn cô lần nữa.

Giang Dao Dao còn chưa kịp thở, đã bị anh hôn tiếp.

Cô mơ màng cảm thấy bầu không khí dần trở nên khác lạ.

Cô đang mặc áo len của anh, rộng thùng thình, áo thun xám bên trong lại mỏng manh, càng thêm thuận tiện cho hành động của anh…

Khi những ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào eo cô, Giang Dao Dao run lên, bỗng chốc tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay anh: "Không...không được..."

May mà Bạc Cẩm Lan cũng chỉ nhất thời mất kiểm soát, anh vùi mặt vào cổ cô, thở hổn hển một lúc rồi rút tay về.

Anh ngồi dậy, kéo Giang Dao Dao ngồi lên, vén tóc ra sau cho cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vẫn còn nét trẻ con, nheo mắt nhìn cô: "Son môi em lại lem rồi."

Giang Dao Dao: "..."

Cô không còn muốn nói gì nữa.

"Sau này đừng trang điểm nữa, phiền phức." Bạc Cẩm Lan được đằng chân lân đằng đùi: "Cũng không tiện hôn..."

Giang Dao Dao tiện tay cầm túi xách ném vào anh.

Đồ cầm thú!

Yêu râu xanh!

Loading...