Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 112.2, Bạc tổng nỗ lực lấy lòng, hôn sự này tôi đồng ý! Cục dân chính đã dọn đến rồi! [Canh một] 2

Cập nhật lúc: 2025-02-17 22:14:55
Lượt xem: 23

Lúc này, người đàn ông đang đứng trên hành lang hút thuốc, trên khuôn mặt tuấn tú ấy nở nụ cười nhẹ, dưới ánh đèn mờ ảo, từng cử chỉ toát lên vẻ lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành.

"Cậu tên là… Dương Túc phải không?"

Dương Túc vội vàng gật đầu, "Bạc tổng, anh còn nhớ tôi ạ?"

Quá bất ngờ!

Dù sao Bạc Cẩm Lan cũng là CEO của tập đoàn Bạc Viễn, lần này có năm người lọt vào vòng phỏng vấn lại vị trí trợ lý thực tập, cuối cùng sẽ chọn ra một người duy nhất trong số đó, nếu anh ta đã được Bạc tổng nhớ tên thì chẳng phải là nói rõ…

"Đương nhiên là nhớ rồi." Bạc Cẩm Lan vẫn mỉm cười, "Tốt nghiệp thạc sĩ ngành Quản trị kinh doanh trường Đại học Đế Kinh, đúng chuyên ngành, lại có kinh nghiệm thực tập ở vị trí liên quan, cách nói năng và phẩm chất cá nhân đều rất tốt."

Dương Túc càng nghe càng kích động, "Bạc tổng, thật ra tôi đã theo dõi tập đoàn Bạc Viễn từ rất lâu rồi, không chỉ vì hiện tại Bạc Viễn là doanh nghiệp dẫn đầu trong nước, mà còn vì anh là thần tượng của tôi…"

Bạc Cẩm Lan chỉ mỉm cười nhẹ, thỉnh thoảng gật đầu, đúng chuẩn phong thái của một vị lãnh đạo.

"Anh yên tâm, sau khi vào làm tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt!"

"Đừng vội." Bạc Cẩm Lan cười như một người bề trên hiền từ.

Một giây sau.

"Chỉ là hiện tại vẫn chưa quyết định người được chọn, cho nên có những lời nên nói và không nên nói, phải biết cân nhắc."

Dương Túc ban đầu sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, "Tôi hiểu rồi, Bạc tổng anh yên tâm, chuyện tối nay tôi sẽ không tiết lộ nửa lời ra ngoài."

"Vậy thì tốt." Bạc Cẩm Lan lại mỉm cười với anh ta, "Quay vào đi, tôi hút thêm điếu thuốc nữa."

"Vâng, Bạc tổng."

Dương Túc vội vàng xoay người, mãi cho đến khi rẽ vào một góc khuất, cảm giác lạnh sống lưng mới dần dần biến mất…

Trong phòng, nhân viên phục vụ đang dọn món.

Đoàn Phi cầm thực đơn tính toán từng món một, "Ơ, cơm niêu bào ngư này, còn có mấy món dưới này… chúng ta đều không gọi, có phải nhầm phòng không?"

Tống Lưu Niểu vội vàng ghé lại gần, "Trời đất, KTV gì đây, định chặt c.h.é.m à?"

Giang Dao Dao tò mò, "Hay là tôi gọi nhầm?"

"Trời đất, cậu…"

"Không nhầm đâu ạ." Nhân viên phục vụ vội vàng mỉm cười trả lời, "Đây đều là món của phòng các anh chị, hơn nữa đã thanh toán hết rồi ạ. À phải rồi, Đoàn tiểu thư, vị Bạc tiên sinh thanh toán đã nạp thêm 100 nghìn tệ vào tài khoản của chị, hiện tại chị đã là hội viên VIP Chí Tôn Hoàng Kim của KTV chúng tôi rồi, xin chúc mừng."

Đoàn Phi: "..."

Tống Lưu Niểu: "..."

Giang Dao Dao càng là: "..."

Cả đám người trong phòng lập tức im bặt.

Đợi Bạc Cẩm Lan quay lại phòng, Đoàn Phi là người đầu tiên đứng dậy, "Bạc tổng, anh khách sáo quá, tối nay là tôi rủ mọi người đi mà, sao có thể để anh trả tiền chứ?"

Bạc Cẩm Lan cong môi cười nhẹ, "Là tôi thất lễ trước, không mời mà đến, khiến mọi người cảm thấy áp lực."

"Không có, không có…" Tống Lưu Niểu vội vàng xua tay, "Chúng tôi không hề cảm thấy áp lực, chúng tôi rất vui, thật đấy!"

"Bạc tổng, tôi kính anh một ly." Dương Túc lại giơ ly rượu lên.

Bạc Cẩm Lan mỉm cười cầm một chai bia, "Mọi người đều là sinh viên, uống ít thôi, đừng để gia đình lo lắng."

"Vâng, Bạc tổng."

Giang Dao Dao vừa ăn được hai miếng thì điện thoại reo.

Nhóm chat "Hội phú bà buôn chuyện đêm khuya":

Đoàn Phi: [Dao Dao, hôn sự này của cậu tôi đồng ý!]

Tống Lưu Niểu: [Tôi cũng đồng ý!]

Đoàn Phi: [Tuy rằng "chuyện ấy" của anh ta không được, nhưng mà giàu có lại hào phóng, đẹp trai ngời ngời, EQ lại cao, dẫn đi chơi thật nở mày nở mặt!]

Tống Lưu Niểu: [Ăn của người ta rồi thì phải nói tốt cho người ta chứ, tôi dọn Cục Dân Chính đến cho hai người rồi đây này!]

Đoàn Phi: [VIP Chí Tôn Hoàng Kim 100 nghìn điểm tích lũy hahaha tôi cười muốn xỉu, sau này hai người muốn đến đây chơi cứ việc báo tên tôi!]

Giang Dao Dao: "......"

**

Vì câu nói "Đừng để gia đình lo lắng", Tống Lưu Niểu và Đoàn Phi vốn rất sung nay cũng phải kiềm chế lại, sau khi ăn xong, hát thêm vài bài, buổi tụ tập hôm nay cũng kết thúc.

Ở cửa, trong tiếng "Bạc tổng" liên tục, Bạc Cẩm Lan dẫn Giang Dao Dao lên xe rời đi.

Liếc nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ…

Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong phòng, Giang Dao Dao không nhịn được cười, "Bạc tổng."

Bạc Cẩm Lan nheo mắt, "Em gọi tôi là gì?"

"Vừa rồi mấy người bạn của em cứ Bạc tổng, Bạc tổng, nghe sướng tai lắm à?" Giang Dao Dao vừa nghĩ đến vẻ nịnh nọt của hai người kia là lại muốn cười, ai ngờ…

Bạc Cẩm Lan đưa tay véo má cô, "Cô nhóc, em tưởng tôi không giận em nữa sao?"

Giang Dao Dao ngẩn người, "Ơ, anh vẫn còn giận à?"

Bạc Cẩm Lan nheo mắt, "Em nói xem?"

Giang Dao Dao: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/112-2-bac-tong-no-luc-lay-long-hon-su-nay-toi-dong-y-cuc-dan-chinh-da-don-den-roi-canh-mot-2.html.]

Bạc Cẩm Lan nói tiếp, "Bọn họ ngoài mặt gọi tôi là Bạc tổng, nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ tôi "không được"."

Giang Dao Dao nói, "Anh nghĩ nhiều rồi đấy."

"Nếu em không giải thích rõ ràng, trong lòng bọn họ, tôi mãi mãi là một người đàn ông "kém phát triển"."

Giang Dao Dao không ngờ anh lại để tâm đến chuyện này như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra, "Bây giờ em sẽ giải thích với họ."

"Em định giải thích thế nào?"

"Nói thật thôi."

Bạc Cẩm Lan bật cười, "Em thử xem."

Giang Dao Dao bắt đầu gõ chữ trong nhóm chat: [Mấy bà ơi, thật ra lúc trước tôi nói Bạc Cẩm Lan giống trẻ con đều là nói đùa thôi, mấy bà đừng tin nhé.]

Đoàn Phi: [Không cần giải thích, chúng tôi hiểu mà.]

Tống Lưu Niểu: [Đã chữa khỏi rồi thì chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.]

Giang Dao Dao: "..."

Cô muốn khóc mà không ra nước mắt, "Em thật sự đã giải thích rồi, bây giờ là họ không tin em… Thật đấy, không tin anh xem điện thoại của em…"

"Không muốn xem." Bạc Cẩm Lan cười khẩy, "Chuyện này là do em gây ra, cho nên em phải có trách nhiệm giải quyết."

Giang Dao Dao bối rối, "Chuyện này giải quyết kiểu gì?"

Có những người giả vờ ngủ thì gọi mãi cũng không dậy, hơn nữa lại liên quan đến chuyện riêng tư, đâu thể bắt tên đàn ông đáng ghét kia chứng minh anh ta "được" chứ?

"Tôi cho em một cách giải quyết." Bạc Cẩm Lan cụp mắt xuống, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.

"Cách gì?"

Bất ngờ xe rẽ ngoặt, Giang Dao Dao theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, "Hả, đây là đi đâu vậy?"

Lên xe cũng hơn nửa tiếng rồi, nhưng bây giờ lại… hình như không phải đường về nhà họ Giang.

Bạc Cẩm Lan nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, khóe môi hơi cong lên, "Em nói xem?"

Giang Dao Dao vẫn còn mơ màng, "Cái gì cơ…"

"Đến khách sạn Louvre."

Cũng chính là…

Khách sạn nơi hai người lần đầu tiên say rượu loạn tính.

Giang Dao Dao cuối cùng cũng hiểu ra, "Anh, anh, anh…"

"Cách giải quyết này thế nào?"

tuanh1

Da đầu Giang Dao Dao tê dại, vội vàng khuyên anh, "Nhưng em đã nói tối nay phải về nhà rồi mà, cũng hơn chín giờ rồi, muộn quá, lần sau, lần sau được không?"

Bạc Cẩm Lan trực tiếp lấy điện thoại ra, "Tôi gọi cho Giang tổng…"

"Đừng, đừng, đừng." Giang Dao Dao vội vàng giữ tay anh lại.

Bạc Cẩm Lan mỉm cười, nắm ngược lại tay cô, "Tay lạnh thế này, em căng thẳng lắm à?"

Giang Dao Dao làm sao mà không căng thẳng cho được?

Nhưng cô không thể nói…

Chú Tiền đang lái xe phía trước, trước mặt chú ấy, sao có thể bàn luận chuyện tế nhị này chứ?

Chỉ có thể hậm hực hất tay anh ra, "Em đã xin lỗi rồi mà!"

"Tôi chưa chấp nhận."

Giang Dao Dao tức giận trừng mắt nhìn anh, "..."

Đáy mắt Bạc Cẩm Lan thoáng hiện ý cười, anh ho nhẹ một tiếng, "Thôi được rồi, không trêu em nữa, thật ra đến khách sạn là muốn dẫn em đi gặp một người."

Giang Dao Dao hoàn toàn không tin, "Ai cơ?"

"Đến đó em sẽ biết." Bạc Cẩm Lan làm ra vẻ bí ẩn.

Chặng đường mười mấy phút tiếp theo đối với Giang Dao Dao mà nói quả thực là một sự tra tấn.

So với cô, người nào đó thì ung dung hơn nhiều, khóe miệng luôn giữ nụ cười vui vẻ, có thể thấy tâm trạng rất tốt.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Khách sạn Louvre nằm ở trung tâm khu thương mại CBD phía Đông thành phố, tòa nhà màu xanh đậm phía sau chính là tập đoàn Bạc Viễn, logo lấp lánh trên nền trời đêm, nổi bật giữa những tòa nhà cao tầng xung quanh.

Sau khi dừng xe, Bạc Cẩm Lan chỉ vào cửa khách sạn, "Nhìn kìa."

Thật sự là dẫn cô đến gặp người sao?

Giang Dao Dao vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã 9 rưỡi tối rồi mà cửa khách sạn vẫn tấp nập người xe qua lại.

Nhưng không có ai là người quen của cô…

"Chờ thêm một phút nữa." Bạc Cẩm Lan dừng lại một chút, "Đến rồi."

Giang Dao Dao vội vàng nhìn bóng người xuất hiện ở cửa khách sạn…

Cái gì, cậu?

Sao cậu lại ở đây?

Loading...