3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 24, chuyện này mà cũng nhịn được sao? Anh ta là Ninja Rùa à?
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:51:05
Lượt xem: 76
Khi đoạn ghi âm phát đến đoạn——
“Con nhỏ này dám lấy Bạc Cẩm Lan ra dọa chúng ta?”
“Bạc Cẩm Lan thì đã sao? Chẳng qua là đầu thai tốt thôi mà?”
“Chính xác! Gã công tử bột yếu ớt như hắn, một mình tôi cân được cả mười!”
Giang Dao Dao liền ấn nút dừng.
Từ Phong Lai lại được phen bội phục.
Quả nhiên là đồ đệ được Bạc Cẩm Lan dạy dỗ, cô nàng cố tình dừng lại ở đây, rõ ràng là muốn ông cụ nghe thấy cháu đích tôn của mình bị người ngoài khinh miệt…
Chuyện này mà nhịn được sao?
Có phải Ninja Rùa đâu?
“Bốp!”
Ông cụ Bạc quả nhiên không phụ lòng mong đợi, giận dữ đập tay xuống bàn trà: “Vân Khê, cháu giải thích thế nào đây?”
“Ông… Cháu… Cháu không…” Bạc Vân Khê hoảng loạn.
Đầu óc cô ta trống rỗng, không ngờ Giang Dao Dao lại có ghi âm…
“Cô Giang, có phải là hiểu lầm không?” Diệp Huyên ra hiệu bằng ánh mắt. “Mấy hôm nay con bé không đi đâu cả, ở nhà với tôi suốt, hơn nữa nó cũng không quen biết những người đó, tôi tin con bé sẽ không làm chuyện như thế.”
Có mẹ chống lưng, Bạc Vân Khê cũng hoàn hồn, “Giang Dao Dao, cô tưởng chỉ cần tìm vài người, diễn một màn kịch là có thể chứng minh chuyện này là tôi làm sao? Rốt cuộc tôi đắc tội với cô chỗ nào? Phải, tôi không nên yêu đương với Tạ Cẩn Nhiên, nhưng chuyện tình cảm tôi nào kiểm soát được? Hơn nữa tôi cũng đã chia tay với anh ta ngay sau đó rồi mà? Hôm đó tôi và mẹ đã xin lỗi cô, còn tặng cô chiếc vòng tay mấy chục triệu coi như bồi thường, thế chưa đủ sao? Sao cô cứ phải hãm hại tôi? Còn chạy đến nhà họ Bạc, trước mặt bao nhiêu người bôi nhọ tôi… Cô quá đáng lắm rồi!”
Giang Dao Dao cười khẩy: “Cô Bạc đây là không thừa nhận sao?”
“Chuyện tôi không làm, tại sao phải thừa nhận?” Bạc Vân Khê cắn răng chối. “Giang Dao Dao, tôi nhịn cô lâu lắm rồi, đừng tưởng tôi cứ nhường nhịn là dễ bắt nạt!”
Giang Dao Dao bị cô ta chọc cười. “Cô mà dễ bắt nạt?”
Phải nói là, Bạc Vân Khê diễn cũng rất đạt, nhất là lúc này giọng nghẹn ngào, còn rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu…
Ông cụ Bạc mặt lạnh như băng, không nói gì.
tuanh1
Dường như ông cũng có chút nghi ngờ về đoạn ghi âm này…
Từ Phong Lai vội ho khan: “Khụ khụ!”
Thấy Bạc Cẩm Lan không phản ứng——
“Khụ khụ khụ!”
Cuối cùng anh cũng nhìn hắn, khóe môi cong lên: “Bác sĩ Lâm, lát nữa nhớ khám họng cho Từ công tử.”
Từ Phong Lai: “…”
Tôi tốt bụng nhắc anh nhanh chóng tung chiêu cuối, đừng để cô gái nhỏ chịu uất ức, thế mà anh lại… không biết điều!
Cuối cùng, điện thoại trên bàn trà cũng reo.
Bạc Cẩm Lan nghe máy: “Ừ, được, đưa vào đây đi.”
Bảo vệ nhanh chóng dẫn người vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy tên cầm đầu bị đánh cho miệng méo mắt, mặt Bạc Vân Khê trắng bệch, như nhìn thấy quỷ đến đòi mạng.
Còn tên cầm đầu lại như thấy được phao cứu sinh, “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Cô Bạc… Cô Bạc cứu tôi! Cô mau nói với bọn họ, tôi và cô Giang không thù không oán, tôi làm việc cho cô…”
“Anh nói bậy gì vậy? Tôi không quen biết anh…” Bạc Vân Khê hoảng loạn, chỉ biết chối.
“Cô Bạc, cô không thể qua cầu rút ván! Chính cô nói, chỉ cần chúng tôi bắt được cô Giang, xóa hết video và ảnh chụp của cô với Tạ công tử trong điện thoại cô ta, rồi chụp vài tấm ảnh nóng của cô ta, cô sẽ cho chúng tôi hai trăm triệu… Mấy anh em chúng tôi đều là vì tiền của cô mới làm vậy, đúng rồi, cô còn nói nếu cô Giang chống cự thì cứ dạy dỗ cho cô ta một trận, không cần nương tay! Tất cả đều là chính miệng cô nói!”
Hắn vội vàng lục túi. “Điện thoại tôi còn ghi chép cuộc gọi và chuyển khoản, không tin tôi cho mọi người xem…”
“Choang!”
Một chiếc tách trà sứ Thanh Hoa bị ném ra.
Chiếc tách vỡ tan, nước trà và bã chè văng tung tóe.
Tất cả mọi người đều nín thở, không dám ho he.
“Diệp Huyên, đây là con gái ngoan mà cô dạy dỗ đấy à?” Ông cụ Bạc quát lớn.
“Bố!” Hai chân Diệp Huyên mềm nhũn, quỳ sụp xuống. “Con không ngờ Vân Khê lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, nó còn nhỏ, nhất thời hồ đồ…”
“Nhất thời hồ đồ là có thể hãm hại người khác sao?” Ông cụ Bạc cắt ngang. “Những lời tôi nói ngày cô bước chân vào nhà này, xem ra cô đã quên hết rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/24-chuyen-nay-ma-cung-nhin-duoc-sao-anh-ta-la-ninja-rua-a.html.]
“Bố…” Cả người Diệp Huyên run rẩy, hơi thở gấp gáp, chỉ biết liên tục xin lỗi. “Con sai rồi, con thật sự sai rồi, là con không dạy dỗ nó tốt, bố đừng giận…”
Bà ta kéo tay con gái. “Mau xin lỗi ông đi!”
Bạc Vân Khê vội vàng quỳ xuống. “Ông, cháu sai rồi…”
“Cẩm Lan là người thừa kế do tôi đích thân chỉ định, không ngờ trong mắt người ngoài, cháu đích tôn của Bạc gia tôi lại chẳng ra gì!”
“Ai cho cháu cái gan dám mượn danh nghĩa Bạc gia ra ngoài làm càn?”
“Làm tiểu tam phá hoại tình cảm của người khác, còn dám thuê người hãm hại?”
“Cháu còn làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn như vậy sau lưng tôi nữa?”
Ông cụ Bạc giận dữ, tiện tay cầm thứ bên cạnh ném tiếp.
Lư hương rơi xuống đất, “Choang” một tiếng, vỡ làm đôi.
Từ Phong Lai vốn đang hóng hớt, lúc này lại thấy xót xa.
Cái lư hương gốm Nhữ này trị giá hơn trăm triệu, là quà sinh nhật năm ngoái hắn tự tay chọn… vậy mà cứ thế bị đập vỡ?
Tôi thấy ông cụ không cần bác sĩ, cũng chẳng cần thuốc thang gì! Mà là nên dọn dẹp hết đồ quý giá trong phòng khách trước…
“Đưa người xuống.” Bạc Cẩm Lan ra lệnh.
Vừa bị đánh cho một trận, giờ lại nghe nói sẽ bị đưa xuống đánh tiếp? Mấy tên kia sợ hãi kêu gào thảm thiết:
“Cô Bạc, cô nói gì đi chứ!”
“Chúng tôi chỉ là nhận tiền làm việc…”
“Chúng tôi còn chưa động đến cô Giang mà!”
Giang Dao Dao: “…”
Đúng là không động đến cô, ngược lại bị đám bảo vệ của Bạc Cẩm Lan đánh cho thừa sống thiếu chết, mấy người này cũng thật xui xẻo…
Sau khi đám người bị đưa đi, Bạc Cẩm Lan đứng dậy, bưng một tách trà đến bên cạnh ông cụ: “Ông, uống trà cho hạ giận.”
Ông cụ Bạc nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, n.g.ự.c phập phồng, rõ ràng là vẫn còn rất giận.
Thế là——
Bạc Cẩm Lan nói: “Bác sĩ Lâm, phiền ông bắt mạch cho ông…”
“Không cần.” Ông cụ Bạc hậm hực nhận lấy tách trà.
Uống vài ngụm, ông hừ lạnh. “Năm đó Chí Ân khuyên tôi, nói Diệc Bằng đã mất rồi, không thể để người ngoài nói Bạc gia bạc đãi mẹ con cô, nhất định phải để mẹ con cô vào cửa, để con cháu Bạc gia nhận tổ quy tông.”
Tim Diệp Huyên thắt lại. “Bố…”
“Cút ra ngoài.” Ông cụ Bạc đặt tách trà xuống. “Đem theo con gái cô, cút ngay!”
**
Đã quá trưa, điện thoại Giang Dao Dao vẫn rung liên tục, thấy mọi chuyện đã được giải quyết, cô liền đứng dậy chào tạm biệt.
“Tôi dạy con không nghiêm, hôm nay để cô Giang chê cười rồi.” Ông cụ Bạc cười khách sáo.
Tuy nhiên, trong mắt Giang Dao Dao, nụ cười đó rõ ràng không chạm tới đáy mắt.
“Là tôi thất lễ mới phải, ngày lễ ngày tết còn đến làm phiền ông, cũng cảm ơn ông đã xử lý công bằng.”
Ông cụ Bạc gật đầu: “Phong Lai, thay tôi tiễn cô Giang.”
“Hả?” Từ Phong Lai nhìn Bạc Cẩm Lan.
Vừa nãy mải hóng hớt, bây giờ đã hơn một giờ chiều rồi, không giữ anh ta lại ăn cơm trưa sao? Hoặc là trà chiều cũng được…
“Cậu đưa cô Giang về đi.” Bạc Cẩm Lan thản nhiên nói, giọng điệu như đang bàn chuyện công việc. “Nhớ lái xe chậm một chút.”
Giang Dao Dao: “…”
Chuyện này vẫn chưa qua được sao?
“Được rồi.” Từ Phong Lai cũng không nghĩ nhiều. “Đi thôi Dao Dao.”
Lần này đến lượt Bạc Cẩm Lan: “…”
Dao Dao?
Hai người thân thiết từ bao giờ vậy?