Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

3 Năm Trước anh Từ Chối Tôi - 3 Năm sau sao anh lại Yêu Tôi "Bạc Tổng " - 49.1, Chúng tôi thật sự không làm gì cả! [Canh hai] 1

Cập nhật lúc: 2025-02-13 03:13:56
Lượt xem: 24

Bên ngoài xe.

Giáo sư Khúc gõ cửa sổ ba lần, ngay khi ông định rời đi, cửa sổ xe cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.

Ông lập tức tươi cười chào hỏi: "Bạc tổng, thì ra anh ở trên xe."

Có lẽ vì trong xe bật điều hòa, Bạc Cẩm Lan đã cởi áo khoác vest, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phẳng phiu càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú của anh: "Giáo sư Khúc tìm tôi có việc gì?"

Giáo sư Khúc cười ha hả: "Hiệu trưởng nói Bạc tổng khó có dịp đến Hải Thành một chuyến, dặn chúng tôi tối nay nhất định phải thiết đãi long trọng, Bạc tổng anh xem..."

"Rất xin lỗi." Bạc Cẩm Lan mỉm cười từ chối: "Tối nay tôi còn có việc khác, xin đừng làm phiền mọi người."

"Vậy sao..."

Giáo sư Khúc tỏ vẻ thất vọng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hàn huyên vài câu rồi rời đi.

tuanh1

Cửa sổ xe từ từ đóng lại.

Giang Dao Dao vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân anh, cẩn thận không dám đứng dậy.

Bạc Cẩm Lan cúi đầu nhìn, không nhịn được nhếch môi.

Sau đó, anh đưa tay kéo áo khoác vest ra: "Giáo sư của em đi rồi."

Giang Dao Dao lập tức ngẩng đầu: "Thầy ấy đi rồi sao?"

Đôi mắt phượng xinh đẹp của cô gái mở to, trong veo, đen trắng rõ ràng.

Nhưng vì người cô vẫn đang được phủ bởi áo khoác vest của anh, mà khuôn mặt cô lại áp sát vào chân anh đang mặc quần tây đen...

Cảnh tượng này toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Bạc Cẩm Lan nuốt khan, giọng nói trầm thấp có chút khàn đi: "Đi rồi."

Giang Dao Dao như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy.

Ai ngờ ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, vừa đứng lên đã thấy chân mình bủn rủn...

Cô vội đưa tay muốn vịn vào thứ gì đó, nhưng lại vô tình nắm lấy chân người đàn ông.

Cảm giác ấm áp bất ngờ, săn chắc, khiến đầu óc Giang Dao Dao trống rỗng.

"Xin... xin lỗi..."

Cô vội rụt tay lại, người cũng lùi về phía sau.

Vì quá hoảng hốt, cô thậm chí không nhận ra chiếc áo vest đang phủ trên người đã trượt xuống đất...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./3-nam-truoc-anh-tu-choi-toi-3-nam-sau-sao-anh-lai-yeu-toi-bac-tong/49-1-chung-toi-that-su-khong-lam-gi-ca-canh-hai-1.html.]

Chân giẫm phải thứ gì đó, Giang Dao Dao mở to mắt, kêu lên: "Á..."

Giây phút nguy hiểm, một bàn tay ôm lấy eo cô.

Giang Dao Dao thoát nạn, vội vàng bám chặt lấy anh như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Lý Kính thấy Giáo sư Khúc đã rời đi, liền đến mở cửa xe: "Bạc tổng..."

Chết tiệt!

Anh ta mở to mắt, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng.

Trên ghế sau màu đen tuyền, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đang đè lên người cô gái, bờ vai rộng mặc áo sơ mi trắng bị những ngón tay thon dài trắng nõn của cô bám chặt, ngay cả áo khoác vest cũng đã biến mất vì tình huống vừa rồi...

Lý Kính vội vàng nhắm mắt lại, lùi về phía sau: "Xin lỗi đã làm phiền, Bạc tổng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"

"Rầm" một tiếng, cửa xe đóng sập lại.

Giang Dao Dao vẫn nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của Bạc Cẩm Lan, nghe thấy tiếng động, cô bừng tỉnh.

Trời ạ...

Lý Kính chắc chắn hiểu lầm rồi!

"Không sao chứ?" Bạc Cẩm Lan vẫn đè lên người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.

Da đầu Giang Dao Dao tê dại, vội vàng đẩy anh ra: "Tránh ra! Anh tránh ra!"

Bạc Cẩm Lan bị cô đẩy về chỗ ngồi, chiếc áo sơ mi trắng ban đầu phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm, đặc biệt là phần vai còn có những nếp gấp rõ ràng...

Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, cứ như người vừa rồi đè lên cô là một người khác...

Cô nhặt áo khoác vest dưới đất lên, tức giận ném thẳng vào mặt anh: "Trợ lý của anh hiểu lầm chúng ta rồi!"

Bạc Cẩm Lan đón lấy áo khoác, vẻ mặt như cười như không: "Cậu ta vốn đã hiểu lầm chúng ta rồi mà?"

"Sao có thể giống nhau được? Vừa rồi chắc chắn cậu ta nghĩ chúng ta đang..." Giang Dao Dao đột nhiên im bặt.

Bạc Cẩm Lan nhìn cô chằm chằm: "Chúng ta đang làm gì?"

!!!

Giang Dao Dao lập tức quay người mở cửa xe: "Tôi đi đây!"

"Tóc tai em rối rồi." Bạc Cẩm Lan bất ngờ nhắc nhở.

Giang Dao Dao: "..."

Cô đành phải rụt tay lại, chỉnh trang lại tóc tai, rồi cúi xuống chỉnh lại quần áo.

Loading...