5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:27:56
Lượt xem: 179
Huống chi Từ Hành bên kia cũng đã nói rồi, bảo cô đừng đến nữa!
Phó Hàn Châu nhìn người phụ nữ trước mắt, trong ấn tượng, cô vẫn luôn rất ngoan, nói gì cô ấy sẽ làm theo, rất ít khi thấy cô cứng đầu như vậy.
Anh chạy đến tận đây, coi như là dỗ dành cô rồi chứ?
Nhưng cô...
Lại trực tiếp từ chối anh?
Phó Hàn Châu nói: "Tô Úc Nhiên, tôi đang cho cô bậc thang để xuống. Cô đừng cãi tôi, điều này không có lợi cho cô."
Tô Úc Nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Châu, "Cái gì gọi là cho tôi bậc thang để xuống? Anh đến đây không phải là vì ông nội sao? Bởi vì cần dùng đến tôi, anh mới đến tìm tôi, đúng không?"
Rõ ràng là cầu xin người ta, lại cứ như là đang ban thưởng cho cô!
Cô không thích cảm giác này.
Phó Hàn Châu nói: "Tô gia cô cũng mặc kệ sao?"
Cô nghe lời, cho nên anh cho Tô gia tương lai vô hạn, chỗ tốt nên có cũng không thiếu chút nào.
Nhắc tới Tô gia, đúng là đụng chạm vào chỗ đau của Tô Úc Nhiên, cô nhếch môi cười khổ, nói: "Bây giờ tôi ngược lại tình nguyện anh đừng đối xử tốt với Tô gia như vậy."
Chính là bởi vì có Phó Hàn Châu chống lưng, cho nên, bọn họ mới có thể muốn làm gì thì làm.
Phó Hàn Châu không ngờ ngay cả Tô gia cũng không uy h.i.ế.p được cô!
Anh nhìn người phụ nữ này, nói: "Vậy cô muốn cái gì? Nhân lúc này, cô có thể nói với tôi."
"Tôi nào dám yêu cầu anh?" Tô Úc Nhiên nói: "Cho dù có yêu cầu, anh cũng sẽ không đồng ý. Tôi chỉ là mệt mỏi, tôi muốn ngủ, Phó gia xin mời ra ngoài!"
Cô nói xong, lại nằm xuống, Phó Hàn Châu đứng bên cạnh, nhìn cô, nhớ tới hôm nay đuổi cô đi, anh xác thực có chút quá đáng...
Chương 18
Chỉ là sự chủ động của cô quả thật nằm ngoài dự đoán của anh, nên anh mới có phản ứng quá khích như vậy.
Thấy nói chuyện với cô hoàn toàn vô dụng, ngay sau đó, Phó Hàn Châu cúi người bế cô lên.
Cảm giác đột nhiên lơ lửng giữa không trung khiến Tô Úc Nhiên hét lên: "Anh thả tôi xuống!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-31.html.]
"Có gì thì về Phó gia rồi nói." Phó Hàn Châu ôm cô ra khỏi cửa.
Tô Úc Nhiên không ngờ anh ta lại cứng rắn như vậy!
Cô nói: "Ít nhất cũng phải để tôi thay quần áo chứ?"
Cô ấy vẫn đang mặc đồ ngủ!
"Nhà có." Phó Hàn Châu nói rồi ôm cô xuống lầu.
Dưới lầu, Thu Sinh đang ngồi cùng bà Lý bóc hạt dưa, đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn chưa thấy Phó Hàn Châu xuống, đành phải ngồi đây bóc hạt dưa để tỉnh táo.
"Phó Hàn Châu, anh thả tôi xuống!"
Chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói hung dữ của Tô Úc Nhiên.
Thu Sinh vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Tô Úc Nhiên đang mặc đồ ngủ được Phó Hàn Châu ôm gọn trong lòng, hai chân nhỏ không ngừng đạp loạn xạ, nhưng Phó Hàn Châu ôm cô lại rất nhẹ nhàng, không hề tốn sức.
"Anh bị bệnh à?" Tiếng mắng của Tô Úc Nhiên vẫn không ngừng, "Tôi đã nói là tôi muốn đi ngủ rồi! Anh làm như vậy thật sự rất đáng ghét."
Có lẽ bởi vì lúc này đã không còn ham muốn gì nữa, cho nên trước mặt anh cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Thu Sinh chưa từng thấy cô hung dữ như vậy, sợ cô nói năng không giữ ý tứ chọc giận Phó gia!
Lại là Phó Hàn Châu lúc này lại đặc biệt nhẫn nhịn.
Ôm Tô Úc Nhiên không buông tay, đi ra khỏi cửa.
Bà Lý lo lắng nhìn cảnh này, "Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Thu Sinh nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, bà cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước."
Anh ta chào hỏi xong, liền đi theo ra ngoài, tài xế đã mở cửa xe, Phó Hàn Châu đặt Tô Úc Nhiên lên xe, cô gần như theo bản năng muốn chạy trốn từ phía bên kia, Phó Hàn Châu ngồi vào xe, nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình rồi giữ chặt, "Đừng nhúc nhích!"
Giọng điệu của anh rất mạnh mẽ, nhưng nếu nghe kỹ, lại mang theo vài phần cưng chiều.
Thu Sinh ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn ông chủ nhà mình, chưa từng thấy anh nuông chiều người phụ nữ nào như vậy.
Bị Tô Úc Nhiên mắng như thế mà anh vẫn có thể nhịn được?
Lúc này Tô Úc Nhiên bị Phó Hàn Châu ôm trong lòng, không thể động đậy.
Tài xế đã khởi động xe, cô muốn xuống xe cũng không còn cơ hội, đành cam chịu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, mặt cô còn có thể cọ vào râu lún phún trên cằm anh...