Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 347

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:08:54
Lượt xem: 44

Nghe nói hiện tại anh ta đang làm việc cho Phó thị, giúp Phó Hàn Châu quản lý công ty.

Sự nghiệp của anh ta cũng khá phát triển.

Phó Hàn Châu cũng rất coi trọng anh ta.

Anh ta nhìn thấy tôi, khựng lại một chút, sau đó, lúc tôi vẫn đang nghe chú Song trò chuyện với những người khác, thì thấy anh ta đi tới.

"Em cũng tới à!"

Tôi nhìn anh ta, "Chào Tần tổng."

Nghe thấy cách xưng hô xa lạ của tôi, Tần Dực sững người.

Ba năm không gặp, có thể thấy tôi khác với trước rất nhiều.

Đặc biệt là nghe nói, tôi còn là...

Con gái của Lâm Khê!

Nhà họ Tống mới là gia đình giàu có thật sự!

Trước đây mọi người đều nói, tôi đã cướp đi cuộc đời của Tống Mẫn Nhi.

Ai mà ngờ được, tôi mới là người bị cướp mất cuộc đời!

Tần Dực nhớ đến Tống Mẫn Nhi, trong lòng rất hối hận, tại sao lúc đó, lại nghe theo sắp xếp của gia đình, lựa chọn Tống Mẫn Nhi mà không chọn tôi.

Nếu như anh ta chọn tôi...

Thì tốt biết mấy?

Tần Dực nói: "Em có rảnh không, khi khác cùng nhau ăn bữa cơm nhé."

Tần Dực mời tôi.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh ta nhìn tôi, hình như không giống trước kia.

Trước đây khi nhìn tôi, luôn mang vẻ cao cao tại thượng, cứ như là tôi trèo cao, ở bên anh ta là ân huệ của anh ta vậy.

Còn bây giờ...

Hình như anh ta cuối cùng cũng coi tôi là một con người bình đẳng.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã đặt lên eo tôi, "E là không được rồi! Cô ấy đã có hẹn."

Tôi quay đầu lại, thấy Tống Cảnh An đeo kính, xuất hiện trước mặt.

Gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười xấu xa.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, tên này, khi nào tới vậy? Sao tôi không biết?

Tần Dực nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-347.html.]

Tống Cảnh An nói với chú Song: "Chào chú."

Chú Song nhìn thấy Tống Cảnh An, nhíu mày, "Sao cháu lại tới đây?"

Tống Cảnh An nói: "Cháu mới là người đau lòng đây này! Song Noãn kết hôn cũng không mời cháu, dù sao cũng là người nhà họ Tống mà."

Chú Song nhìn thấy Tống Cảnh An, có chút lúng túng.

Chủ yếu là, dì Lâm Khê trước đó đã gọi điện thoại tới, nói là không đồng ý để Song Noãn kết hôn với Phó Hàn Châu.

Nhưng chú ấy cảm thấy, con gái mình muốn ở bên ai thì cứ ở bên người đó, huống chi Phó gia là gia đình môn đăng hộ đối như vậy, hôn sự này không kết thì uổng!

Vì vậy, lễ đính hôn được tổ chức bí mật với dì Lâm Khê.

Họ thậm chí còn không mời nhiều người.

Ai ngờ Tống Cảnh An cũng chạy tới góp vui.

Chú Song nói: "Chú nghĩ cháu ở xa quá nên mới không mời, cháu cứ tự nhiên, chú có chút việc."

Chú Song đuổi khéo bọn tôi, rồi đi trước.

Tần Dực thấy Tống Cảnh An xuất hiện, tự biết mất mặt nên cũng rời đi.

Tống Cảnh An nhìn tôi, buông tay đang đặt trên eo tôi, "Gặp anh có vui không?"

Tôi và anh ta ngồi xuống một bên, "Sao anh lại tới đây?"

"Nghe nói em muốn tham gia lễ đính hôn của Phó Hàn Châu, anh liền tới, sợ em buồn. Song Noãn cũng thật là! Cô ta bị điên rồi sao? Ngay cả lời của dì Lâm Khê cũng dám không nghe!"

Tôi nói: "Chuyện này chú Song đã đồng ý rồi!"

Dù sao chú Song mới là cha của Song Noãn.

Còn dì Lâm Khê chỉ là họ hàng.

Mặc dù dì ấy rất coi trọng Song Noãn, vẫn luôn bồi dưỡng cô ta.

Tống Cảnh An nói: "Song Noãn đúng là điên rồi! Cô ta ở bên Phó Hàn Châu như vậy, rõ ràng là không coi em ra gì."

Tôi nói: "Em không quan tâm. Dù sao em và Phó Hàn Châu đã chia tay từ lâu, cô ta muốn ở bên anh ấy, đó là quyền tự do của cô ta."

"Làm gì có ai đi ở bên người yêu cũ của em gái mình chứ?"

"Cũng không phải chị em ruột, anh tức giận làm gì?" Tôi nhìn Tống Cảnh An.

Tống Cảnh An nói: "Anh chỉ thấy bất bình thay em! Phó Hàn Châu đúng là đồ tồi."

"Anh chạy tới đây như vậy, Tiểu Bảo thì sao?"

"Mang theo rồi, Tiểu Bảo nhớ em! Anh thật sự không chịu nổi nữa. Em không biết con trai em khóc dữ dội cỡ nào đâu! Anh để bố mẹ anh giúp trông."

Nhà của Tống Cảnh An ở ngay Giang thị, bố mẹ anh ta thấy con trai mang về một đứa bé, cũng vui mừng khôn xiết, lúc này đang dỗ dành như cháu ruột vậy.

Tôi nói: "Anh tới cũng không nói với em một tiếng."

Loading...