5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-10-14 02:54:05
Lượt xem: 37
Anh ôm cô, hôn lên mặt cô...
Dưới ánh đèn ấm áp, nụ hôn mang theo hơi rượu, rơi trên mặt cô.
Tô Úc Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, "Say rồi còn biết chiếm tiện nghi à?"
Anh đưa tay lên, vuốt ve đỉnh đầu cô một cách dịu dàng, "Nhiên Nhiên."
"Làm gì?"
"Đừng rời xa anh, được không?"
Tô Úc Nhiên không lên tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt, anh sở hữu ngũ quan anh tuấn nhất.
Bộ dạng say xỉn cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn có chút ngoan ngoãn.
Cô ngẩng đầu lên, chủ động tiến tới, hôn lên môi anh một cái.
Ừm, tranh thủ lúc anh say để chiếm chút tiện nghi, không sao đâu nhỉ?
Dù sao thì ngày mai anh tỉnh lại, chắc cũng không nhớ gì.
Phó Hàn Châu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, dường như nụ hôn này khiến anh rất vui, "Thích."
"Thích gì? Nụ hôn này à?"
"Thích Nhiên Nhiên."
"..."
Hốc mắt Tô Úc Nhiên nóng lên, đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt anh một cách dịu dàng, tự lẩm bẩm: "Thật ra em cũng thích anh. Nhưng Phó Hàn Châu, chúng ta, hình như không thể quay lại được nữa..."
Cô cởi giày, lên giường, tư thế vừa rồi khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Lúc này nằm gọn trong lòng anh, cô vui vẻ hơn một chút.
Phó Hàn Châu ôm cô, cúi đầu hôn cô.
Cô không hề từ chối, chủ động vòng tay qua cổ anh...
Hai người nằm xuống, nụ hôn của Phó Hàn Châu từ môi cô di chuyển đến cổ, xương quai xanh...
Cuối cùng nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay cô, "Nhiên Nhiên."
"..." Tô Úc Nhiên nhìn anh, nói: "Em đây."
"Thích anh hay thích Tống Cảnh An?"
"..." Tên này...
Say rồi mà cũng không quên ghen với Tống Cảnh An?
Tô Úc Nhiên không muốn để ý đến anh.
Phó Hàn Châu có vẻ hơi thất vọng, "Anh biết ngay là em thích anh ta mà."
Anh trông có vẻ rất đau lòng.
Khiến người ta không nỡ.
Tô Úc Nhiên dỗ dành: "Thôi được rồi, thích anh! Không thích Tống Cảnh An! Sao anh cứ phải so sánh với anh ta ở mọi mặt thế?"
Nghe cô nói thích mình, anh nắm lấy tay cô, áp mu bàn tay cô lên môi, "Vậy thì sau này em đừng để ý đến anh ta nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-384.html.]
"..." Tô Úc Nhiên không nhịn được trợn mắt nhìn anh.
Làm sao cô có thể không để ý đến Tống Cảnh An?
Người ta đâu có làm gì có lỗi với cô.
Hơn nữa ba năm nay, Tống Cảnh An là người ở bên cô nhiều nhất, giống như người thân vậy.
"Được không?"
"Được được được!" Tô Úc Nhiên nói: "Ngủ nhanh đi! Em buồn ngủ rồi."
Chương 218: Bà Phó nhận ra đứa bé
Tô Úc Nhiên nhìn người này, có chút chịu không nổi anh.
Cô vất vả lắm mới dỗ được Tiểu Bảo ngủ, thật là, bây giờ lại còn phải dỗ anh nữa!
Buổi sáng, trời vừa hửng sáng, Tô Úc Nhiên tranh thủ lúc Phó Hàn Châu chưa tỉnh, liền trở về phòng mình.
Từ sau khi sinh Tiểu Bảo, cô rất ít khi ngủ nướng.
Buổi sáng đều quen dậy sớm, cùng con trai ăn bữa sáng.
...
Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm.
Tô Úc Nhiên bóc cho Tiểu Bảo một quả trứng gà, chia lòng trắng cho nó.
"Cảm ơn mẹ."
Tô Úc Nhiên nhìn nó, phát hiện bây giờ nó đã biết gọi mẹ, gọi cậu, bảo mẫu nói, nó là đứa trẻ có năng khiếu ngôn ngữ vượt trội so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Chương 219: Cô ấy là người phụ nữ của tôi!
Đứa bé hơn hai tuổi đã có vốn từ vựng rất phong phú.
Chỉ là, thằng bé cứ không chịu gọi "ba".
Nghĩ đến việc tối qua Phó Hàn Châu vẫn còn buồn phiền vì chuyện này, Tô Úc Nhiên có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, dì Trương đi vào, "Cô Tô, phu nhân và cô Khương Nhan đến rồi."
Tô Úc Nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy mẹ Phó dẫn Khương Nhan tới.
Nhìn thấy họ, Tô Úc Nhiên lên tiếng: "Dì."
Mẹ Phó vừa bước vào cửa, ánh mắt đã đổ dồn vào Tiểu Bảo, bà sững lại một chút...
Khương Nhan liếc nhìn bà, "Mẹ."
Mẹ Phó hoàn hồn, đi đến chỗ ngồi gần Tiểu Bảo nhất rồi ngồi xuống, "Đây là Tiểu Bảo?"
Tô Úc Nhiên gật đầu, "Vâng."
Cô nhìn ánh mắt của mẹ Phó, đoán rằng bà nhìn thấy Tiểu Bảo, chắc là đã nhận ra rồi.
Những người khác không nhận ra, vì họ cũng chưa từng thấy Phó Hàn Châu lúc nhỏ trông như thế nào.
Nhưng mẹ Phó không thể nào không nhớ nổi con trai mình trông ra sao.
Mẹ Phó nhìn Tô Úc Nhiên, cười bất đắc dĩ, "Ban đầu dì định đến thăm con, ai ngờ lại có thêm niềm vui bất ngờ."
Nghe bà nói đến niềm vui bất ngờ, Tô Úc Nhiên chỉ nhướng mày, không đáp lời.