A TỰ, KIẾP SAU MÌNH LẠI GẶP NHAU EM NHÉ. - Chương 174: Cánh bướm
Cập nhật lúc: 2024-11-25 19:49:23
Lượt xem: 0
Vĩnh Xương Bá ngã xuống quá đột nhiên, tuy rằng được Tạ Ân Lâu cách đó không xa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhưng vẫn kích khởi từng đợt kinh hô.
“Phụ thân, Người làm sao vậy?” Tạ Thanh Yểu sợ tới mức hoa dung thất sắc xông tới.
Cố Diệp Phi
Đầu Vĩnh Xương Bá gối lên bả vai Tạ Ân Lâu, vô lực rũ xuống.
Chân Thế Thành thấy thế trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức đi lên trước kêu: “Bá gia, Bá gia!”
Vĩnh Xương Bá hai mắt nhắm nghiền, một dòng m.á.u tươi theo khóe miệng ông chậm rãi chảy xuống.
Chân Thế Thành lập tức duỗi tay thăm dò hơi thở của Vĩnh Xương Bá.
Hơi thở hoàn toàn không có.
Chân Thế Thành rút tay về, trầm giọng nói: “Mau mời đại phu tới!”
Tạ Thanh Yểu bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, bắt lấy cái tay buông xuôi của Vĩnh Xương Bá: “Phụ thân, Người làm sao thế này?”
Chân Thế Thành quát: “Đừng lay ông ấy!”
Tạ Thanh Yểu sợ tới mức buông tay, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đôi tay buông xuôi phát ngốc.
Khương Tự đứng ở cách đó không xa, nhìn Vĩnh Xương Bá khóe miệng chảy m.á.u có loại cảm giác đầu váng mắt hoa.
Vĩnh Xương Bá phủ vốn có nuôi đại phu, rất nhanh, đại phu xách theo hòm thuốc vội vã đi tới, nhìn thấy tình hình của Vĩnh Xương Bá thì sợ hãi nhảy dựng, vội vàng tiến lên kiểm tra một phen, cuối cùng ngây dại.
“ Phụ thân ta…… Thế nào?” Tạ Ân Lâu cật lực duy trì trấn định, nhưng thanh âm vẫn lộ ra một tia không bình tĩnh.
Đại phu biết dù khó mở miệng cũng phải nói, run giọng nói: “Bá gia…… Đi rồi……”
Giờ phút này Vĩnh Xương Bá còn dựa vào trên người Tạ Ân Lâu, Tạ Ân Lâu nghe xong dùng sức nắm chặt nắm tay, biểu tình trên mặt có vài phần vặn vẹo.
Tạ Thanh Yểu hét lên một tiếng, mềm oặt ngã xuống.
Khương Tự theo bản năng vươn tay đỡ lấy Tạ Thanh Yểu, nhưng tại một khắc này trong lòng cũng mờ mịt.
Vĩnh Xương Bá thế mà c.h.ế.t rồi!
Kiếp trước Vĩnh Xương Bá tuy rằng có mộng du, nhưng thân thể vẫn luôn rất cường tráng, thế mà giờ lại c.h.ế.t rồi——
Khương Tự không dám nghĩ tiếp, cả người ngăn không được run rẩy.
Tầm mắt của Chân Thế Thành bất giác rơi xuống trên người Khương Tự, có chút nghi hoặc.
Vĩnh Xương Bá c.h.ế.t tuy rằng đột nhiên, nhưng đối với loại người nhìn quen sinh tử như hắn mà nói vẫn có thể bảo trì lý trí bình tĩnh như trước, chỉ là Khương cô nương lúc trước trấn định như vậy, biểu hiện loá mắt như vậy, hiện tại sao lại thất thố như thế này?
Nhìn bộ dáng này, Khương cô nương chịu đả kích hình như không hề ít hơn huynh muội Tạ gia, này thật kỳ quái.
“Chân đại nhân, phụ thân ta có phải trúng độc không?” Tạ Ân Lâu chậm rãi hỏi ra những lời này, nhìn về phía Đậu Nương ánh mắt lạnh băng như đao.
“Cái này còn cần kiểm tra một chút mới có thể có kết luận.” Chân Thế Thành ý bảo cấp dưới tiến lên dịch chuyển di thể của Vĩnh Xương Bá, nâng vào trong nhà kiểm tra.
Hạ nhân trong sân nơm nớp lo sợ chờ đợi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tạ Thanh Yểu rốt cuộc tìm về thanh âm, khàn giọng khóc rống: “Phụ thân ——”
Nàng khóc đến cực thảm, cả người còng xuống, giống như muốn khóc ra cả tim phổi.
Từng tiếng khóc thê lương ấy tựa như roi ngâm nước muối quất vào đáy lòng Khương Tự, từng roi từng roi làm nàng m.á.u tươi đầm đìa.
Nàng dùng sức ôm Tạ Thanh Yểu, không ngừng lẩm bẩm: “Thanh Yểu, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Cứ việc biết người hại c.h.ế.t vợ chồng Vĩnh Xương Bá là Đậu Nương, nhưng dù nàng có lừa mình dối người như thế nào đi nữa cũng không có cách nào thuyết phục chính mình không cần chịu trách nhiệm.
Chỉ bởi vì nàng lắm miệng, mới làm thay đổi vận mệnh của vợ chồng Vĩnh Xương Bá.
Một sống một chết, chẳng lẽ chỉ vì nàng xuất phát từ hảo tâm mà có thể không thẹn với lương tâm sao?
Nàng không biết người khác gặp được loại sự tình này sẽ làm thế nào, nhưng ít nhất nàng không thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./a-tu-kiep-sau-minh-lai-gap-nhau-em-nhe/chuong-174-canh-buom.html.]
Đó là hai mạng người, vẫn là cha mẹ của bạn tốt, càng là trụ cột một phủ, không biết ảnh hưởng đến vận mệnh của bao nhiêu người, chỉ bởi vì mấy câu nói của nàng, liền cứ mất mạng như vậy.
Giờ khắc này, Khương Tự rốt cuộc hiểu được tiên tri mang đến không chỉ có chỗ lợi, nếu không thận trọng từ lời nói đến việc làm cũng sẽ mang đến vận rủi cho người ta.
“A, a ——” Tạ Thanh Yểu dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Tự khóc lớn, móng tay ở trên mu bàn tay trắng nõn của nàng bấm ra từng hằn máu.
Đắm chìm ở trong bi thống, Tạ Thanh Yểu không hề phát giác, mà Khương Tự chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Không bao lâu, Ngỗ tác đã có kết quả: “Đại nhân, Bá gia cũng không phải trúng độc, mà là c.h.ế.t bởi đột phát bệnh tim ——”
“Nói bậy!” Tạ Ân Lâu lạnh lùng đánh gãy lời Ngỗ tác, “ Phụ thân ta xưa nay thân cường thể kiện, căn bản chưa từng nghe đại phu nói qua ông có bệnh tim!”
Hắn nói xong xách đại phu xách qua, lạnh giọng hỏi: “Trương đại phu, tình huống thân thể của phụ thân ta ngươi hẳn là biết rõ nhất, ngươi nói!”
Trương đại phu liên tục lau mồ hôi, nhưng vào thời điểm này mà không nói rõ ràng mọi chuyện vậy đại phu hắn đây về sau đừng hòng có ngày yên ổn, vội vàng giải thích nói: “Thế tử, đột phát bệnh tim khác với các chứng bệnh khác, ngày thường khả năng tra không ra bất luận di chứng gì, nhưng một khi nhận phải kích thích kịch liệt liền có khả năng ——”
Tạ Ân Lâu đột nhiên rút ra bội kiếm bên hông đi hướng Đậu Nương.
“Mau ngăn hắn lại!” Chân Thế Thành hô.
Tạ Ân Lâu tay cầm bội kiếm, thần sắc lạnh băng: “Chân đại nhân, ta muốn băm vằm nữ nhân kia báo thù cho cha mẹ, ngài muốn cản ta?”
Chân Thế Thành lắc đầu: “Thế tử không nên vọng động, chân tướng đã điều tra rõ, bọn họ sẽ nhận được trừng phạt đích đáng.”
Tạ Ân Lâu hừ lạnh một tiếng, đẩy ra nha dịch ngăn cản hắn: “Tránh ra!”
“Tạ đại ca, ngươi tự tay g.i.ế.c người chẳng phải là ô uế tay chính mình?” Khương Tự tuyệt không muốn lại làm cho Tạ Ân Lâu gánh trên lưng tội danh g.i.ế.c người, bất chấp tâm tình đau khổ đến cực điểm lên tiếng ngăn trở.
Nỗi hận đoạt thê, mối thù g.i.ế.c cha, cứ việc g.i.ế.c người báo thù dưới tình huống như vậy thì sẽ được luật pháp khoan dung, nhưng đối với Tạ Ân Lâu sắp thừa kế tước vị mà nói vẫn như cũ có khả năng làm cho người ta phê bình.
Nhà nào có mấy người bằng hữu, thì đồng thời sẽ có bấy nhiêu kẻ thù, nhìn chằm chằm lúc ngươi xui xẻo rồi bỏ đá xuống giếng có khối người.
Tạ Ân Lâu nếu bởi vì g.i.ế.c người mà khiến cho việc kế vị xuất hiện sai lầm gì, Khương Tự càng không thể tha thứ cho chính mình.
Con ngươi như mặc ngọc của Tạ Ân Lâu nhìn qua, tối đen u ám, làm cho người ta nhất thời nhìn không thấu cảm xúc.
Khương Tự ôm lấy Tạ Thanh Yểu, khuyên nhủ: “Tạ đại ca, bọn họ làm hại Bá phủ thảm như vậy, cứ một đao giải thoát như thế chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ?”
Tạ Ân Lâu con ngươi giật giật, bội kiếm vào vỏ.
Chân Thế Thành đi tới vỗ vỗ vai Tạ Ân Lâu, trầm giọng nói: “Thế tử, xin nén bi thương, sau này trong phủ nếu có gì cần hỗ trợ, đều có thể phái người đi Thuận Thiên Phủ nói một tiếng.”
Tạ Ân Lâu rũ mắt nói lời cảm tạ.
“ Trói Đậu Nương cùng đại quản sự lại rồi dẫn đi! ” Chân Thế Thành phân phó xong, chắp tay với Khương Tự, “ Khương cô nương, lần này cô nương giúp bản quan một việc lớn, khi nào bản quan sẽ tới cửa nói lời cảm tạ.”
Ừm, nói như vậy là có thể thuận lý thành chương dẫn nhi tử đi cùng rồi.
Trong lòng Khương Tự rối bời, vội vàng trả lễ: “Không dám nhận cảm tạ của đại nhân, tiểu nữ tử không có làm gì cả.”
Chân Thế Thành mang theo một đám người rất nhanh rời đi, Tạ Ân Lâu đi đến trước mặt Khương Tự, thanh âm hơi khàn: “ Hôm nay đa tạ, ta đưa ngươi trở về trước.”
Loại thời điểm này Khương Tự nào có thể để cho Tạ Ân Lâu tiễn, tất nhiên là cự tuyệt.
Tạ Thanh Yểu kéo Khương Tự không buông, Tạ Ân Lâu liếc muội muội một cái: “Thanh Yểu, hậu sự của phụ thân mẫu thân còn cần chúng ta xử lý, trước để cho Khương cô nương trở về đi.”
“A Tự ——” Tạ Thanh Yểu nhìn Khương Tự rớt nước mắt, thoạt nhìn thật đáng thương.
Khương Tự cầm tay Tạ Thanh Yểu: “Ta trở về nói với người trong nhà một tiếng, rồi tới bồi ngươi.”
Tạ Thanh Yểu lúc này mới buông tay.
Khương Tự đi ra đại môn Vĩnh Xương Bá phủ, đón nhận ánh mặt trời chói mắt, dưới chân mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ.
“Cô nương, ngài không sao chứ?” A Man vội đỡ lấy nàng.
Khương Tự lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước, khi sắp đi đến Đông Bình Bá phủ bất giác lại dừng lại.
Một con cún bự vui sướng lắc lư cái đuôi chạy về phía nàng.