Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-07-12 15:44:19
Lượt xem: 266
Mạnh Hoài Cẩn nhất định biết cái gì, Trình Khanh không thể chỉ trích Mạnh Hoài Cẩn, nàng cần lợi dụng sự áy náy của Mạnh Hoài Cẩn, làm hắn nói ra hết những gì hắn biết!
Biểu tình của Mạnh Hoài Cẩn nhiều lần biến ảo, còn chưa nói chuyện, lại truyền đến tiếng đập cửa đốc đốc.
“Ngũ lão gia, tiểu nhân là Lục lão gia phái tới, không biết hành trình của ngài nhanh như vậy, tiểu nhân đến chậm!”
Trình Lục lão gia phái quản gia tới đón Ngũ lão gia và Trình Khanh.
Lời Mạnh Hoài Cẩn chưa nói xong liền chắn ở trong họng.
Trình Khanh thật sâu liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái:
“Nếu sư huynh thật cảm thấy thực xin lỗi Dung cô cô, liền đừng để Dung cô cô c.h.ế.t không minh bạch.”
Ngũ lão gia xua xua tay, “Ngươi đi trước đi, lão phu và Khanh ca hiện tại muốn vào kinh.”
Ngũ lão gia đều đã tuổi này, phong trần mệt mỏi lên đường, toàn dựa vào một hơi chống.
Không thấy xác c.h.ế.t của Trình Dung, không biết rõ ràng nguyên nhân cái c.h.ế.t của nàng, cục tức của Ngũ lão gia không nuốt xuống được.
Nhưng chung quy cũng đã lớn tuổi, Ngũ lão gia thấy quản gia Thượng Thư phủ phái tới, khi xoay người lên ngựa còn dẫm trượt chân, nếu không phải Mạnh Hoài Cẩn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, Ngũ lão gia đã ngã.
Quản gia Thượng Thư phủ vẻ mặt đau khổ:
“Ngũ lão gia, ngồi xe đi, đường từ Thông Châu đến kinh thành bằng phẳng, ngồi xe ngựa cũng rất nhanh!”
Mạnh Hoài Cẩn đỡ Ngũ lão gia, cách áo bông đều có thể sờ đến xương cốt trên cánh tay, cũng trầm trầm giọng: “Ngài nên bảo trọng chính mình, ngồi xe vào kinh đi, ta cùng ngài vào kinh. Ngài không cần lo lắng, người khác đều biết Mạnh đã từng được Trình thị giúp đỡ, dù ngài không thèm nhìn ta, quan hệ giữa chúng ta cũng không dễ dàng phủi sạch như vậy.”
“Thúc gia, vẫn nên ngồi xe đi, cháu cũng có chút không chịu đựng nổi.”
Trình Khanh cũng khuyên bảo, Ngũ lão gia ngay cả lên ngựa cũng khó khăn, chỉ đành nghe lời lên xe.
Xe ngựa Thượng Thư phủ phái tới đón Ngũ lão gia và Trình Khanh vừa lớn vừa mềm mại, ba người ngồi bên trong một chút đều không chen chúc.
Huyện Nam Nghi ở phương nam, kinh thành ở phương bắc.
Tháng hai, huyện Nam Nghi nơi nơi là cảnh tượng mùa xuân, kinh thành lại vẫn lạnh.
Trình Khanh không nhịn được đi đánh giá Mạnh Hoài Cẩn.
Đáy mắt Mạnh Hoài Cẩn xanh tím, mấy ngày này khẳng định cũng không ngủ ngon.
Hắn vẫn luôn đi theo đến tận Thượng Thư phủ.
Xe ngựa dừng lại, quản gia tới đỡ Ngũ lão gia, bị Ngũ lão gia ném ra.
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn một trái một phải đỡ Ngũ lão gia, lúc này Ngũ lão gia không có cự tuyệt.
Trình thượng thư nhận được tin vội vàng từ nha môn Công Bộ trở về, Ngũ lão gia lạnh mặt: “Dung nương đâu?”
Đây là quan lớn nhị phẩm, Công Bộ Trình thượng thư.
Cũng là đệ đệ ruột của Ngũ lão gia.
Hai anh em kỳ thật có vài phần giống nhau, Trình thượng thư ách giọng: “Dung nương vẫn luôn nằm trong quan tài ở nhà, đệ biết ngũ ca sẽ đến kinh thành……”
Ngũ lão gia không đợi đối phương nói xong, đã chen qua, trực tiếp vào cửa.
Mạnh Hoài Cẩn kêu một tiếng “Trình đại nhân”, Trình Khanh kêu “Lục thúc gia”, cũng đi theo đi vào.
Trình thượng thư nhìn quản gia, quản gia giật mình một cái, cúi đầu hồi bẩm:
“Từ Nam Nghi đến kinh thành, tiểu nhân cho rằng Ngũ lão gia như thế nào cũng phải tiêu tốn một tháng, không nghĩ tới Ngũ lão gia bọn họ tới nhanh như vậy, tiểu nhân đến trạm dịch Thông Châu, Mạnh Trạng Nguyên đã chờ ở nơi đó……”
Đây là chuyện nhà của Trình thị, Mạnh Trạng Nguyên đi theo tới làm cái gì?
Quản gia phát sầu, Trình thượng thư trầm mặc một lúc lâu, “Không sao, Mạnh Hoài Cẩn vốn là…….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-157.html.]
Ngũ phòng vẫn luôn muốn gả Dung nương cho Mạnh Hoài Cẩn.
Trình thượng thư đối với việc này không tỏ ý kiến, Dung nương tư dung tú mỹ, lại là tiểu thư dòng chính Trình thị tỉ mỉ giáo dưỡng ra, Mạnh Hoài Cẩn cũng có tiền đồ.
Sau lại không biết vì sao, hôn sự cũng không thành.
Hiện giờ ngẫm lại, chi bằng gả Dung nương cho Mạnh Hoài Cẩn, Dung nương còn sống, Mạnh Hoài Cẩn cũng sẽ không xa cách cùng Trình thị.
Trình thượng thư theo vào phủ, Lý thị bị bệnh hơn phân nửa tháng giãy giụa xuống giường, đang kéo tay áo Ngũ lão gia gào khóc.
“…… Dung nương, Dung nương đáng thương của chúng ta.”
Hơn phân nửa tháng này, Lý thị đã khóc không biết bao nhiêu lần, đại phu nói nếu Lý thị còn tiếp tục khóc, đôi mắt sẽ không giữ nổi.
Quan tài của Trình Dung đặt ở trong phòng.
Bốn phía treo vải trắng, châm hương nến, Thượng Thư phủ lo việc tang ma cho Trình Dung một chút đều không keo kiệt.
Nga, đúng, hoàng đế cũng hạ chỉ muốn hậu táng, chỉ sợ chờ quan tài Trình Dung về quê, đại quan quý nhân trong kinh cũng dọc theo đường đi đưa quan tài của ‘ Nhu Bình huyện chúa ’.
Nhu Bình.
Phong hào truy phong sau khi c.h.ế.t cũng tựa như thâm ý sâu sắc, là nói Trình Dung nhu thuận, Trình thị cũng nên bình tĩnh tiếp thu sự thật cái c.h.ế.t của Trình Dung, ngoan ngoãn, không cần ồn ào không cần gây chuyện?
Lý thị phát tiết bi thương, Trình Khanh không có cắm vào, Trình Dung là nữ nhi của Lý thị và Ngũ lão gia, ở đây không có ai bi thương hơn hai phu thê.
Trình Khanh thấy Mạnh Hoài Cẩn dâng hương cho Trình Dung, bàn tay nhẹ nhàng run rẩy.
“Sư huynh.”
Trình Khanh nhẹ giọng hỏi, “Ngươi biết Dung cô cô vì sao mà c.h.ế.t không?”
Trình thượng thư vừa lúc đi vào nghe thấy, nhíu mày quát lớn Trình Khanh:
“Dung nương tiến cung yết kiến, vết thương cũ tái phát, bị thương nặng không trị mà chết, đây là nguyên nhân cái c.h.ế.t của Dung nương!”
Trình Khanh nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, “Lục thúc gia nói vậy, thì chính là vậy đi.”
Thái độ có lệ của nàng, làm Trình thượng thư cau mày.
Quả nhiên giống như trong thư viết, đứa nhỏ này lá gan quá lớn, Dung nương c.h.ế.t có ẩn tình khác, Trình thượng thư chẳng lẽ không biết sao, nhưng trên thánh chỉ nói Dung nương là vết thương cũ tái phát mà chết, Trình gia liền không thể lại nghi ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Dung nương——
“Trình Khanh, đây là thái độ cháu nói chuyện với trưởng bối sao?”
Biểu tình của Trình thượng thư nghiêm túc, lại bị Lý thị thóa mạ thật mạnh.
Đôi mắt bà hãm sâu, trên mặt tất cả đều là châm chọc: “Ngươi có sức lực này, vì sao không làm chủ cho Dung nương, chỉ có thể ỷ vào là trưởng bối đi mắng Khanh ca sao? Không cần mắng Khanh ca nhi, hắn vì Dung nương ngàn dặm vào kinh…… Hài tử ngoan, đáng tiếc không có cơ hội ở chung nhiều cùng Dung cô cô của cháu.”
Lý thị khi không khóc so với khóc thét càng dọa người hơn.
Khóc lên là dùng bi thống tra tấn chính mình, dừng khóc lại công kích phu thê Trình Lục lão gia, Trình Lục phu nhân đã bị Lý thị dọa cho sợ tới mức không dám tới linh đường.
Ngũ lão gia nhẹ nhàng vỗ vỗ Lý thị, cũng quay đầu nhìn Trình thượng thư.
“Khanh ca nhi là tiểu bối không thể hỏi, lão phu là huynh trưởng ngươi, cũng là cha đẻ của Dung nương. Nghe nói là đệ muội bồi Dung nương tiến cung tạ ơn, Dung nương ở trong cung đã xảy ra chuyện gì, lão phu tổng có thể hỏi đệ muội đi!”
Trình Lục lão gia lấy thân phận trưởng bối răn dạy Trình Khanh, lập tức đã bị Ngũ lão gia giáo huấn lại một trận.
Đừng nói là làm Công Bộ thượng thư, dù có lên làm thủ phụ, Ngũ lão gia cũng vẫn là huynh trưởng.
Không có huynh trưởng Ngũ lão gia dùng tài nguyên trong tộc duy trì, con đường làm quan của Trình Lục lão gia mấy năm nay cũng không đi được thông thuận như vậy. Về tình về lý, Trình Lục lão gia đều không cự tuyệt được yêu cầu của Ngũ lão gia, Trình Dung lại là do Trình Lục phu nhân bồi tiến cung xảy ra chuyện, Trình Lục lão gia cần phải giao đãi với Ngũ lão gia và Lý thị.
Những lời kế tiếp, Mạnh Hoài Cẩn là người ngoài không thể nghe, Trình Khanh là tiểu bối cũng không có tư cách nghe, hai người đều bị đuổi ra khỏi linh đường.
Trình Lục phu nhân không tránh khỏi, từ trong viện chính mình vội vàng tới, bốn người nói rõ ràng chuyện Trình Dung.
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, bao gồm cả các hạ nhân, đều bị đuổi ra khỏi linh đường.