Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-07-25 11:58:11
Lượt xem: 277
Hoàng Thượng cũng đang tỏ thái độ, làm văn võ cả triều nhìn xem chính mình thánh minh —— tuy rằng cử nhân Trình Khanh đắc tội Trưởng công chúa, lại không ngại hắn ở trong khoa khảo thông suốt, tuy là quyền quý cũng không ngăn được quyết tâm tuyển chọn nhân tài của triều đình.
Ai, cẩn thận ngẫm lại, Trình Khanh có thể trúng Hội Nguyên, thật là có Trưởng công chúa và Nhu Gia hương quân ‘ trợ lực ’ không nhỏ, quản sự cũng thế Trưởng công chúa buồn bực, huống chi bản thân Trưởng công chúa?
Quản sự vừa đi, Nhu Gia liền tới.
Ba tháng này, Nhu Gia thật là đã hạ công phu học quy củ thực tàn nhẫn, dáng vẻ nàng cung lễ đã chọn không ra nửa điểm tật xấu, dĩ vãng chỉ cần có một chút địa phương không như ý liền phải đương trường phát tác, hiện tại đã học xong ẩn nhẫn.
Tuy rằng hạ nhân hầu hạ bên người Nhu Gia vẫn thường xuyên bị phạt, nhưng Nhu Gia cũng không dùng roi đánh nữa.
Tiêu Vân Đình cự tuyệt đối với Nhu Gia tới nói là một liều mãnh dược, thất tình làm người trưởng thành, Nhu Gia càng như là ‘ tiến hóa ’, toàn bộ ương ngạnh bên ngoài trước kia lắng đọng lại thành tàn nhẫn bên trong.
"Mẫu thân!"
Nhu Gia xách làn váy tiến vào, "Nữ nhi nghe nói kim khoa Hội Nguyên là Trình Khanh kia , tin tức này là thật chăng?"
Phúc Trinh gật đầu, "Hoàng đế cữu cữu của con ngự bút chọn, cửa trường thi đã yết bảng, sao lại có giả được!"
Nhu Gia nhẹ nhàng cắn môi.
"Cữu cữu còn chưa có tha thứ cho con."
"Nói bậy, nếu hoàng đế cữu cữu của con không có tha thứ cho con, sẽ không chỉ hôn con cho tam hoàng tử, để con làm hoàng tử phi."
Phúc Trinh Trưởng công chúa trong lòng cũng bất bình.
Việc đuổi g.i.ế.c Trình Khanh chụp lên trên đầu phủ Trưởng công chúa, rõ ràng không có làm, cố tình lại khó lòng giãi bày, rõ ràng không có chứng cứ, văn võ cả triều lại tin tưởng không nghi ngờ……nghẹn khuất như vậy, từ sau khi huynh trưởng đăng cơ, Phúc Trinh còn chưa bao giờ từng có.
"Nhưng nếu cữu cữu tha thứ con, sao lại chọn Trình Khanh kia làm Hội Nguyên? Nhìn dáng vẻ, cữu cữu còn muốn cho hắn làm Trạng Nguyên, có hắn ở đó, còn không phải là đang nói cho người khác, tùy ý mạo phạm phủ Trưởng công chúa cũng không sao ——"
Nhu Gia nói, đột nhiên im bặt, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt mẫu thân chính mình trở nên vô cùng khó coi.
"…… Mẫu thân, thật là như vậy sao?"
Phúc Trinh lẩm bẩm nói, "Có lẽ con nói không sai, cữu cữu con không phải bất mãn đối với con, hắn là không hài lòng với bổn cung."
Phúc Trinh ngồi trên ghế không nhúc nhích, phía sau lưng lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hoàng huynh đối với chính mình có tâm nghi kỵ!
Mà chính mình thế nhưng mất một thời gian dài mới ý thức được điểm này.
Tâm nghi kỵ của hoàng huynh nổi lên từ khi nào?
Là từ khi chính mình muốn cho Nhu Gia làm Thái Tử Phi, muốn Nhu Gia làm Hoàng Hậu, ở trong mấy hoàng tử lưu luyến không quyết, chọc hoàng huynh sinh ghét?
Hay là sớm hơn chút, bởi vì sự tình khác ——
Sắc mặt Phúc Trinh không tốt, Nhu Gia tất nhiên là ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Phúc Trinh vỗ vỗ tay nữ nhi, "Đừng sợ, mẫu thân biết nên làm như thế nào, trên đời này, một con đường đi tới cuối mới là đáng sợ nhất, chỉ cần có thể kịp thời tỉnh ngộ, liền có thể cứu lại."
Nhu Gia gật đầu thật mạnh.
Nhu Gia không đề cập tới Trình Khanh, lại nghĩ tới việc khác: "Trình Khanh bị đuổi giết, rõ ràng không phải nữ nhi làm, người ngoài lại không tin. Còn có chất nữ Kiều Ánh Chân của Ninh phi, ai biết nàng đắc tội với thần tiên nào bị hủy danh tiết, chuyện này cũng có người tính đến trên đầu mẫu thân, nói mẫu thân nhỏ nhen, sau khi bị Ninh phi cự tuyệt liền cho Ninh phi và tứ hoàng tử xem sắc mặt, thật là quá mức……"
"Được rồi, con cũng biết là người bên ngoài nói bậy, cần gì phải để ý? Không bị người đố kỵ là người tầm thường, con chỉ cần chuẩn bị gả, chờ làm hoàng tử phi, chuyện khác giao cho bổn cung tới làm."
Trưởng công chúa ngắt lời Nhu Gia, "Chuyện bắt gió bắt bóng không cần nhắc tới, ý tưởng của cữu cữu con như thế nào, còn phải xem hắn có thể trọng dụng Trình Khanh kia hay không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-294.html.]
Trưởng công chúa từ việc Trình Khanh trúng Hội Nguyên liên tưởng đến bản thân, ý thức được hành động này của hoàng đế chính là đang gõ nàng, cũng không rảnh lo thu thập Trình Khanh, lúc này đang đau khổ cân nhắc đối sách.
Tam hoàng tử biết được tin tức này, thập phần vô ngữ:
"Trình Khanh thật nên cảm tạ mấy tên phế vật kia."
Nếu không phải mấy phế vật kia làm việc không tốt, Trình Khanh sao có thể thuận lợi tham gia thi hội?
Trương nội giám đứng ở phía sau tam hoàng tử, cúi đầu, nhìn một chút đều không thấy được. Tam hoàng tử lẩm bẩm tự nói, "Cẩn thận ngẫm lại, ta và Trình Khanh kia cũng không có thù hận gì, xem bộ dáng phụ hoàng, cực muốn một điềm lành khoa khảo ‘ trúng liền sáu nguyên ’, nếu ta huỷ hoại Trình Khanh, sẽ chọc cho phụ hoàng không vui…… Hữu hữu, ngươi nói có phải hay không?"
Bị tam hoàng tử tự mình điểm danh, Trương nội giám mới mở miệng:
"Điện hạ anh minh. Thụ một địch nhân không bằng thêm một bằng hữu, nếu Hoàng Thượng trọng dụng Trình Khanh, lấy tuổi tác của hắn, sẽ là triều thần của tân hoàng đế."
Trương nội giám nhắc tới ‘ tân hoàng đế ’, hô hấp của tam hoàng tử liền dồn dập, tiện đà lại cười, "Nếu không phải vì giành được hảo cảm của cô mẫu và Nhu Gia, ta sao lại bởi vì một chút việc nhỏ liền phải đi thu thập hắn? Thôi, nghĩ lại ta có thể cưới Nhu Gia, còn nên cảm tạ Trình Khanh kia từ giữa xuất lực."
Tam hoàng tử vốn dĩ muốn chặt hai tay của Trình Khanh, hiện giờ suy nghĩ một chút, hắn vì sao phải cùng Trình Khanh không qua được?
Trương nội giám nói thụ một địch nhân không bằng thêm một bằng hữu, tam hoàng tử trên nguyên tắc là tán đồng lời này.
"Trước nhìn xem Trình Khanh thức thời hay không đi."
"Điện hạ anh minh."
Tam hoàng tử một chút áp lực tâm lý đều không có, hồn nhiên đã quên việc từng phái người đi đối phó Trình Khanh.
Người lúc ấy phái đi đều đã bị Trương nội giám diệt khẩu, t.h.i t.h.ể lại bị ném xuống phụ cận thôn trang trên danh nghĩa Trưởng công chúa, ngày nào đó ‘ chân tướng lộ ra ’ cũng là Trưởng công chúa tạo nghiệt, tương lai tam hoàng tử thậm chí có thể bằng vào việc này chặt đứt ‘ ngoại thích ’ đuôi to khó vẫy …… Suy nghĩ một chút, Trình Khanh bất tri bất giác đã giúp hắn nhiều như vậy, rất là vượng hắn, không chuẩn thật đúng là công thần ông trời an bài cho hắn!
Tam hoàng tử hiện tại không chỉ có đánh mất ý niệm muốn thu thập Trình Khanh, trong lòng còn muốn tìm cơ hội thân cận một chút với công thần tương lai của mình.
Đương nhiên, chuyện này tuyệt không thể làm ở bên ngoài, Trưởng công chúa và Nhu Gia khẳng định không cho phép, mà hắn hiện tại còn cần Trưởng công chúa trợ giúp.
Nghĩ đến Nhu Gia, tam hoàng tử lại nghĩ tới tỷ muội Thôi gia càng ngày càng vũ mị hợp tâm ý, nghĩ đến tỷ muội Thôi gia, tự nhiên lại nghĩ tới Thôi Ngạn con vợ cả Thôi gia bị đuổi ra ngoài.
"Trình Khanh là Hội Nguyên, vậy Thôi Ngạn thì sao, có phải còn có một người họ Chu, mấy người bọn họ đều đến từ thư viện Nam Nghi?"
Thư viện Nam Nghi là của Trình thị Nam Nghi.
Trình thị Nam Nghi mấy năm gần đây cũng tích lũy đầy đủ, chậm rãi quật khởi.
"Hồi điện hạ, Thôi Ngạn và Chu Hằng mà ngài nói đều có tên trên bảng, còn có tỷ phu Đổng Kính Thu của Trình hội nguyên, đường huynh của Trình hội nguyên."
Bắt lấy một Trình Khanh, không sai biệt lắm liền tương đương với bắt được những người này, thậm chí bắt được Trình thị Nam Nghi.
Trương nội giám cảm thấy tam hoàng tử có thể hướng tới phương hướng này nỗ lực.
Tam hoàng tử có vài phần tiếc hận, "Đáng tiếc Thôi gia chỉ đưa tới thứ nữ."
Nếu là đích nữ, chính là thân muội muội của Thôi Ngạn.
Mắt thấy Thôi Ngạn liền phải làm tiến sĩ, nếu nữ nhân Thôi gia ở hậu viện phủ hoàng tử là muội muội ruột thịt của Thôi Ngạn, xem ở phân thượng Thôi Ngạn, tam hoàng tử không ngại cho nữ nhân Thôi gia một danh phận.
Muội muội của tiến sĩ làm thiếp hoàng tử, hoàng tử cũng sẽ không mất mặt, nếu Thôi Ngạn đủ tranh đua, nữ nhân Thôi gia làm trắc phi cũng được.
Đáng tiếc.
Nếu hắn cất nhắc hai nữ nhân Thôi gia trong phủ, Thôi Ngạn sẽ càng phải kính trọng hắn.
Cũng không biết muội tử ruột thịt của Thôi Ngạn……