Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:37:14
Lượt xem: 298
Thôi Bằng chết, đại khái càng phù hợp lợi ích của tam hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu, hai người này không chuẩn còn tạm thời ngừng chiến, liên thủ g.i.ế.c Thôi Bằng —— nếu Thôi Bằng chết, Thôi Ngạn khẳng định là cao hứng, Trình Khanh cũng thấy vậy vui mừng.
Nhưng Thôi Bằng chết, chuyện tam hoàng tử tính kế Trình Khanh, sẽ không có người nhắc tới nữa.
Tam hoàng tử sẽ không phải chịu bất luận trừng phạt nào!
Dựa vào cái gì?
Trình Khanh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thôi Bằng còn sống, quan hệ giữa tam hoàng tử và đại hoàng tử mới vĩnh viễn không có biện pháp điều hòa, mặc kệ là đại hoàng tử hay là tam hoàng tử, đều là người Trình Khanh chán ghét, nàng cần làm hai người kia không thoải mái.
Mấy ngày nay, nếu hậu duệ quý tộc quá nhàn, liền phải đi tính kế người khác, Trình Khanh sẽ khiến bọn họ chó cắn chó, từ tham ô bạc tai cao cao nâng lên nhẹ nhàng buông xuống, đến Trình Dung chết, đến bản thân Trình Khanh bị người đuổi giết…… Từng cọc từng cái, nàng đều nhớ kỹ.
Là thời điểm nên phản kích.
Trình Khanh biết ai đối với sự tình như vậy cảm thấy hứng thú nhất, nếu Võ Nhị bọn họ có thể từ trong phủ tam hoàng tử cứu Thôi Bằng ra, nàng tuyệt đối sẽ không kinh động Tiêu Vân Đình.
Phủ tam hoàng tử có lão nội giám cao thủ như vậy, Võ Nhị bọn họ đi cũng chỉ là đưa đồ ăn cho người khác, có thể từ phủ tam hoàng tử lặng yên không một tiếng động cứu Thôi Bằng đi, cũng chỉ có Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình thu hồi thái độ trêu chọc: "Lời nói của ta chung quy vẫn ứng nghiệm, không phải sao? Trình Khanh, không cần phủ nhận, ngươi cần ta, một việc này ngươi không nghĩ lại nhịn, về sau còn có rất nhiều việc ngươi không muốn nhịn, đây chỉ là một cái bắt đầu, ngươi và ta sẽ hợp tác càng ngày càng chặt chẽ, ngươi chung quy đã nhảy lên thuyền của ta!"
Trình Khanh cũng không nóng nảy phản bác, cười nói:
"Tiêu thế tử, ta không ngại ngẫu nhiên tìm ngươi hợp tác, cũng không đại biểu ta muốn cùng ngươi đứng trên một con thuyền, cứu Thôi Bằng từ phủ tam hoàng tử ra ngoài, đồng dạng cũng phù hợp với lợi ích của Tiêu thế tử đi……khi ta rời khỏi căn phòng kia, Thôi Bằng đang hôn mê, quần áo trên người lại hoàn chỉnh, hắn trần truồng bị người phát hiện cùng nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu nằm ở bên nhau, ta nghĩ Tiêu thế tử có lẽ biết là nguyên nhân gì đi?"
Mạnh sư huynh thanh phong minh nguyệt, sẽ không làm ra sự tình như vậy.
Ngay cả Du Hiển gia nhập Cẩm Y Vệ, cũng chỉ có thể nghĩ đến nhét Thôi Bằng vào trong ổ chăn Ngô tiểu thư.
Cởi Thôi Bằng đến trơn bóng, loại sự tình này đại khái chỉ có Tiêu Vân Đình làm được —— chủ tử là phong cách hành sự gì, cấp dưới tự nhiên cũng học theo.
Tiêu Vân Đình không cãi cọ cùng Trình Khanh.
Quá trình như thế nào cũng không quan trọng, Tiêu Vân Đình chỉ xem kết quả.
Mặc kệ Trình Khanh là bởi vì nguyên nhân gì tìm hắn hỗ trợ, Tiêu Vân Đình vô cùng vui, hắn vẫn luôn vô pháp thao túng Trình Khanh, chuyện này sẽ trở thành một lỗ thủng.
Mạnh Hoài Cẩn biết, sẽ tức điên đi?
Ai bảo Mạnh Hoài Cẩn che giấu quá tốt, Trình Khanh cái gì cũng không biết, tự nhiên sẽ không hướng Mạnh Hoài Cẩn xin giúp đỡ.
Tiêu Vân Đình cảm thấy Trình Khanh và hắn chính là một loại người.
Thôi Bằng chết, Trình Khanh sẽ không dễ trả thù tam hoàng tử, lại có thể giải trừ nguy cơ cho bằng hữu tốt Thôi Ngạn.
Trình Khanh ở giữa việc chính mình thoải mái và vì bằng hữu báo thù, lại chọn vế trước, chẳng lẽ không ích kỷ?
Nhằm vào điểm này, Trình Khanh hiển nhiên không có tất yếu hướng Tiêu Vân Đình giải thích, thấy Thôi Bằng vào phủ đại hoàng tử, Trình Khanh liền đưa ra cáo từ.
Nàng không có lập tức về Trình gia, mà là đi tìm Thôi Ngạn.
"Mập mạp, ta hôm nay làm một sự kiện đối với ngươi mà nói không tốt lắm."
Thôi Ngạn nghe thế liền sợ hãi cả kinh, Trình Khanh đã thật lâu không kêu hắn là mập mạp, khẳng định là có chuyện lớn phát sinh.
"Ngươi nói đi, mặc kệ chuyện gì, Thôi ca đều chịu được."
"Tam hoàng tử muốn g.i.ế.c Thôi Bằng, ta cứu hắn từ phủ tam hoàng tử ra ngoài."
"……"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-380.html.]
Thôi Ngạn nhất thời cũng mắc kẹt.
Tam hoàng tử muốn g.i.ế.c Thôi Bằng?
Xứng đáng!
Thôi Bằng g.i.ế.c cha g.i.ế.c đệ, hiến gia tài đưa muội muội, l.i.ế.m đế giày tam hoàng tử, nên nghĩ đến có nguy hiểm như vậy.
Nhưng sao Trình Khanh lại cứu Thôi Bằng……tình cảm huynh đệ giữa Thôi Ngạn và Trình Khanh không có nửa điểm giả dối, Thôi Ngạn chỉ sợ sẽ không nhịn được mà chất vấn Trình Khanh, nguyên nhân chính là vì hắn tín nhiệm Trình Khanh, mới chỉ ngạc nhiên một chút, vẻ mặt nghi hoặc:
"Ngươi có nguyên nhân cần phải cứu hắn sao? Vậy cứu liền cứu đi."
"Ngươi không tức giận sao?"
Trình Khanh ở trước mặt Tiêu Vân Đình biểu hiện đến không sao cả, kỳ thật nàng cũng sợ Thôi Ngạn không hiểu cách làm của nàng.
Thôi Ngạn đáp lại nàng là xem thường: "Vô nghĩa, ngươi là huynh đệ của ta, Thôi Bằng là kẻ thù của ta, phân lượng hắn ở trong lòng ta so ra kém một sợi tóc của ngươi, ta sẽ bởi vì Thôi Bằng mà giận ngươi?"
Ở trong thời gian ngắn, Thôi Ngạn đã minh bạch ý nghĩ của chính mình.
Hắn muốn Thôi Bằng chết, lại không nghĩ Thôi Bằng c.h.ế.t ở trong tay người khác, hắn muốn chính mình đánh bại Thôi Bằng, làm súc sinh Thôi Bằng kia nhìn xem, lựa chọn ai mới là chính xác, lựa chọn ai sẽ đem lại rạng rỡ cho Thôi gia!
Trình Khanh lưu lại một cái mạng chó của Thôi Bằng, ngược lại hợp ý Thôi Ngạn.
Nếu không phải n.g.ự.c bắt đầu phát dục, Trình Khanh rất tưởng cho Thôi Ngạn một cái ôm huynh đệ, Thôi Ngạn quá có chí khí!
"Chờ xem đi!”
Đại hoàng tử tiếp thu Thôi Bằng, cũng chỉ là lợi dụng hắn.
Dù cho đại hoàng tử không biết sự tình Thôi Bằng g.i.ế.c cha g.i.ế.c đệ, nhìn Thôi Bằng vì leo lên phú quý quyết đoán bỏ vợ bỏ con, vì bảo mệnh bán đứng chủ cũ tam hoàng tử, lại như thế nào dám chân chính tín nhiệm Thôi Bằng?
……
Người tam hoàng tử phái đi tìm Thôi Bằng không thu hoạch được gì, trong lòng hắn dâng lên cảm giác không ổn, sáng sớm hôm sau, Hoàng Thượng cho người truyền tam hoàng tử tiến cung. Tới Càn Thanh cung, phát hiện đại hoàng tử cũng đang ở đây, mà người quỳ trước ngự tiền đúng là Thôi Bằng!
Trong lòng tam hoàng tử trầm xuống, đại hoàng tử vẻ mặt tức giận:
"Tam đệ, ta khi nào đắc tội ngươi, ngươi có tức giận cứ hướng về phía ta, hà tất xuống tay với phủ Dĩnh Xuyên Hầu, biểu muội Lục Nương của ta hôm qua sau khi hồi phủ liền treo cổ tự tử, may mắn được người nhà kịp thời cứu…… Ngươi khinh người quá đáng!"
Tam hoàng tử vừa thấy còn có cái gì không rõ, là đại hoàng tử cứu Thôi Bằng, tên chó Thôi Bằng này phản chiến!
Tam hoàng tử còn không biết Thôi Bằng ở trước mặt hoàng thượng đã nói gì, trước quỳ xuống thỉnh tội, lần này không có quần thần ở đây, Hoàng Thượng cũng lười lưu mặt mũi cho tam hoàng tử, nói thẳng hắn lòng dạ hẹp hòi, còn tranh lợi cùng dân, mất hết thể diện hoàng gia. Sai sự trong tay tam hoàng tử cũng không cần bảo lưu lại, lập tức hồi phủ tự ngẫm nghĩ đi.
Tam hoàng tử dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã ở Càn Thanh cung.
—— như thế này so với tứ hoàng tử bị giam cầm cũng không tốt hơn bao nhiêu!
Thôi Bằng liên tiếp dập đầu, "Thảo dân không dám làm việc vô tình vô nghĩa."
Hoàng Thượng giao đãi hai câu cũng cho đại hoàng tử và Thôi Bằng lui ra, khởi giá đi Khôn Ninh Cung gặp Hoàng Hậu, hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, Hoàng Thượng chính là muốn tìm Hoàng Hậu trò chuyện.
Sau khi kết thúc ‘ vụ án yếm thắng ’, Hoàng Hậu đối đãi với Hoàng Thượng so với trước kia thân cận hơn một chút, số lần Hoàng Thượng tới Khôn Ninh Cung tự nhiên nhiều hơn, dù chỉ ngồi trò chuyện cùng Hoàng Hậu cũng tốt, so với lâm hạnh tiểu phi tần càng khiến hoàng đế thả lỏng hơn.
Trùng hợp Ngũ hoàng tử cũng ở Khôn Ninh Cung, Hoàng Thượng thuận miệng hỏi Ngũ hoàng tử hai câu, Ngũ hoàng tử nói chính mình ngẫu nhiên nhìn thấy phương thuốc có thể an thần, để ngự y viện nghiệm qua không thành vấn đề, liền dựa theo phương thuốc điều phối một đám viên hoàn kính hiến cho Hoàng Hậu.
Hoàng Thượng tức khắc chua lòm.
"Tiểu Ngũ thật hiếu thuận."
Chỉ biết đưa cho Hoàng Hậu, sao không đưa cho người phụ hoàng này?
Ngũ hoàng tử được khen, cười đến ngượng ngùng, cũng không biết thuận tiện bò lên, vẫn là Hoàng Hậu giải vây, nói chia một nửa viên hoàn chính mình thu được cho Hoàng Thượng.