Án Mạng Ở Trường Học - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:54:36
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sân kí túc xá mấy nay đang nhộn nhịp hẳn lên do mấy cô nàng hot girl đang tạo cuộc vận động hành lang trong cuộc thi Nữ sinh thanh lịch năm nay. Bình thường có thấy mấy cô tay bắt mặt mừng với mọi người thế đâu mà giờ xuống tận sân đứng chào hỏi hết người này người kia. Thường Quân bĩa môi dài, rồi thẩm một hạt hướng dương: 

- Trông cậu có vẻ háo hức nhỉ? 

- Tất nhiên, có idol của tớ mà. 

- Thế lại mà chào hỏi idol của cậu đi kìa. 

- Tớ chào hỏi rồi. Tớ còn bảo em sẽ ủng hộ chị hết mình. Cậu biết sao tớ chọn ngồi đây không, vì có thể nhìn thấy idol của tớ rõ đến vậy 

- Nhìn cái mặt cậu kìa. Mà cậu thấy idol Kiều Trang của cậu quá là tham lam không? Sắp sang Mỹ du học rồi còn tham lam dăm ba cái thành tích. 

- Kệ chứ, ai bảo người ta đẹp. 

- Ờ, nhờ đẹp mà tôi được ngồi đây để nhìn cái dáng vẻ dẹo dẹo phát ớn. Cậu gửi tôi cái hình hôm trước cậu chụp ở nhà Khúc Tiểu Ly đi. Mà cậu bảo bố của chị Kiều Trang làm gì ấy nhỉ? 

- Tổng giám đốc của Tập đoàn địa ốc HanSun. 

- To nhỉ? 

- Chả to. 

Thường Quân vẫn lơ đãng ngồi cắn hướng dương. Cô lại có việc phải giải quyết rồi. 

Tạm biệt cậu bạn cô đút hai tay vô túi áo thong dong đi về phía khu nhà kí túc xá mình đang ở. Vừa bước qua bốt trực bảo vệ đang thấy bác bảo vệ dán mấy tờ poster, thấy vậy cô cũng lại chào hỏi vu vơ: 

- Lại có cuộc vận động gì à bác? 

- À, sắp tới có cuộc bình chọn giảng viên ưu tú đấy. Này nhé, cậu giảng viên này này.- Vừa nói bác vừa chỉ vào mặt của một nam thanh niên vô cùng quen thuộc với Thường Quân.- Bác mong cậu này được lắm. 

- Sao thế bác? 

- Đợt khu nhà của giảng viên sửa chưã nhà trường sắp xếp cho ở trọ ngoài trường học, nhà trường hỗ trợ mà một mực không chịu, cứ bảo để ở cùng với sinh viên cũng được đỡ tốn kém cho nhà trường. Thanh niên bây giờ chỉ có đòi hỏi chứ mấy ai giản dị được như vậy. Này cậu thanh niên lấy hộ tôi cuộn băng dính- Bác bảo vệ nói với vào anh chàng bảo vệ đang ngồi khệ nệ bấm điện thoại. Người này ngước lên nhìn cô ánh mắt sắc lẹm khiến cô hơi giật mình. Tiểu Hùng nhanh lấy hộ tôi cuộn băng dính- Một anh chàng bảo vệ trong phòng nhanh chóng lục tìm trong ngăn kéo rồi vội vàng đưa cho bác bảo vệ  

- Thế để cháu về cho thầy một phiêú ạ.  

- Ai gia, cậu thanh niên này được phết đấy, không biết đã có bạn gái chưa- Vừa dán poster bác bảo vệ vừa khen người trên tấm hình. 

Thường Quân thầm nghĩ người này cũng thú vị phết đấy chứ. Tối nay cô tính sẽ lên phòng tự học để có thể tập trung ôn tập. 

Ngồi được một lúc thì cô đã thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, thầy Bình Nguyên. Nhìn thầy cũng không khác gì những sinh viên khác vì vậy nếu không học với thầy hẳn sẽ không biết thầy là giảng viên. Bình Nguyên chọn chỗ ngồi ngay phía sau của cô, trong suốt thời gian học họ không nói chuyện với nhau câu nào. Đồng hồ điểm 21h 30p, Bình Nguyên đứng dậy, đứng ngay bàn của Bình Nguyên. 

- Giờ này rồi vẫn chưa về phòng sao? 

Cô giật mình nhìn lên, lúng túng trả lời: 

- Dạ còn chưa đến 10 giờ ạ. 

- Dạo này trường hơi bất ổn nên về phòng sớm. 

- Vậy là thầy cũng sợ ạ. 

- Sợ chứ. Phòng tôi còn ngay cạnh phòng của 2 bạn sinh viên kia đây. 

- Ôi sợ thế. Thôi em cũng về luôn đây.- Nói xong cô ôm hết đồ đạc lại rồi đúng lên luôn. 

Do cùng đường về nên hai người đi bộ nói chuyện phím cùng nhau một đoạn, chủ yếu xoay quanh chuyện học hành và các hoạt động Đoàn thể trong trường. Có thể thấy Bình Nguyên là một người khá thông minh và lịch thiệp lại vô cùng khiêm tốn, một sự trưởng thành rắn rỏi ẩn dưới ngoài hình thư sinh kia, mà đây lại đúng là kiểu người mà cô thích. 

Lướt lên diễn đàn trường thì toàn thấy giảng viên ưu tú mà lướt mấy hội nhóm sinh viên thì toàn nữ sinh thanh lịch, Thường Quân thở dài ngao ngán, không có gì thú vị để cô thị tẩm. Chán chán chả hiểu sao lại tò mò vô tìm hiểu thầy Bình Nguyên. Hoá ra thầy là trẻ mô côi, đúng là hoàn cảnh luôn mài dũa con người thành những viên ngọc sáng mà. Cô tìm đọc thêm nhưng thông tin về thầy khá ít, cũng chưa có thành tựu gì nổi bật, chủ yếu là những gạch đầu dòng cơ bản. 

Cô chợt nhớ ra mình còn việc cần làm nữa. Vội lên tìm thông tin về tập đoàn HanSun. Có nguyên một bài ca ngợi về tập đoàn tài trợ cho Đại học Tổng hợp X, bảo sao con gái cưng của tập đoàn lại có nhiều tài nguyên và ưu ái như vậy. Idol của cái tên đó cũng chỉ được đến vậy. Lướt thêm vài bài nữa cũng tìm thấy hình ảnh Tổng giám đốc, cô chợt mỉm cười, đúng là cha nào con nấy, giống thật. Nhưng mà đúng là ông trời không cho ai tất cả, mấy năm trước phu nhân của tập đoàn, mẹ của nàng hot girl đã mất vì bệnh nặng. 

Điện thoại ting ting, Khánh Linh gửi cho cô mấy bức hình chụp được ở nhà Khúc Tiểu Ly. Cô chợt bừng tỉnh như nhận ra được điều gì đó. Có lẽ nào... Hàng tá các sự việc nhảy số liên tục trong đầu của cô. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, cô cần phải tìm bằng chứng cụ thể. 

Tên bạn của cô đôi khi hơi lắm chuyện phiền phức nhưng nhìn chung là cũng rất được việc. Hôm nay lại mang đến cho cô một tin tức vô cùng bất ngờ.  

- Tớ cho cậu xem cái ảnh này 

Nói rồi hắn đưa ra một tấm hình, là idol Kiều Trang của hắn. 

- Cậu định làm cái trò gì vậy?- Cô cáu bẩn 

- Đừng nhìn vào người trong ảnh, hãy nhìn vào chùm chìa khoá để cạnh kìa. 

- Sao nào, một chùm chìa khoá để cạnh ly nước đá. Cậu bị làm sao vậy? 

- Ôi cô nương ơi. 

- Cậu đừng làm tôi bực mình. 

- Được rồi, nhìn cái móc chìa khoá này đi, hình ngọn núi 3 đỉnh, cái này mình đã nhìn thấy ở nhà Tiểu Cường. 

- Ý cậu là bọn họ có quen biết nhau? 

- Có thể là một hội chơi thân. Mình đã tìm qua cái logo 3 đỉnh núi này rồi. Là của công ty Du Lịch Thiên Thanh. Cũng giả vờ gọi đến tự nhận là Hoài Nam có ý muốn đặt một tua du lịch. 

- Rồi sao? Có thông tin gì không? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./an-mang-o-truong-hoc/chuong-6.html.]

- Cậu đoán xem? 

- Nhanh lên nào, xót ruột quá? 

- Mình bảo nhóm bạn cũ của mình muốn đặt một chuyến vì thấy dịch vụ công ty rất tốt. Mình còn hỏi khách cũ có được giảm giá không? Bên công ty bảo sẽ trích hoa hồng? Mình đọc 5 cái tên: Hoài Nam, Đình Tú, Tiểu Cường, Kiều Trang và Khúc Tiểu Ly. Không sai một ai. 

Thường Quân ngồi thẫn thờ, vậy hoá ra suy nghĩ của cô là chính xác. Người cuối cùng là Kiều Trang nhưng làm sao để cô ta có thể hiểu được nguy hiểm đang kề cạnh rồi, để tiếp cận người như cô ta quả không phải là dễ. 

- Câụ có cách gì bảo vệ idol của cậu không?- Thường quân hỏi. 

- Mình sẽ nói chuyện với chị ấy. 

- Vậy đó là việc của cậu. Còn mình còn việc khác để làm. 

- Cậu định làm gì? 

- Đó là chuyện của tôi. Cậu lo nhiệm vụ của cậu đi 

- Không nói thì thôi làm gì mà căng. 

Hung thủ làm việc vô cùng nhanh chóng gọn lẹ, là do hắn đã có kinh nghiệm từ trước hay tay nghề đã vô cùng cao siêu. Cách xử lý t.h.i t.h.ể cũng khiến người ta vô cùng bất ngờ. Nếu là anh trai của Khúc Tiểu Ly thì hắn ta học y vậy thì giả thuyết chính hắn là hung thủ vô cùng hợp lý. Nhưng hắn là ai, rõ ràng hắn đã mất mạng trong vụ tai nạn. Nhưng nếu vụ tai nạn là giả thì sao? Thì hắn phải sống trong một thân phận khác, phẫu thuật chỉnh hình, giấy tờ giả để biến mình thành một người hoàn toàn mới. Hoặc hắn sẽ thay thế cuộc sống của một ai đó. Vậy thì người thiệt mạng trong vụ tai nạn đó có thể không phải hắn mà là một người khác. Hàng vạn câu hỏi vì sao tua liên tục trong đầu của Thường Quân. 

Đến Ngọc Lan cũng bất ngờ vì dạo này cô bạn Thường Quân của cô rất chăm chỉ lên thư viện học bài. Đêm hôm gió rét cũng không từ bỏ. Mối quan hệ giữa Thường Quân và Bình Nguyên có vẻ thân thiết hơn trước. Trò chuyện nhiều hơn và tần suất gặp nhau trên thư viện cũng nhiều hơn.  

Hai người đang đi bộ về kí túc xá thì Thường Quân bất chợt nảy ra ý định đi ăn đêm. 

- Gần đây có một quán bún ngon lắm. Hay giờ đi ăn đi thầy. Tự nhiên em thấy đói quá. 

- Cũng hay tối nay tôi ăn hơi ít. Vậy em dẫn đường nhé! 

Quán ăn nằm trong một ngõ nhỏ chật chội náo nhiệt. Thói quen ăn đêm đúng là ở đâu cũng thấy, hai người tự tìm bàn ngồi rồi gọi cô chủ quán cho bát bún. 

- Trời mùa đông thế này ăn cái gì đó ấm ấm là thích nhất.- Thường Quân vừa cười vừa xoa xoa hai tay vào nhau. 

Chỉ mấy phút sau cô chủ đã mang 2 tô bún to bự chả đến để trước mặt họ. Thường Quân cầm một lọ nước đục đục như nước gạo trong khay gia vị lên ngắm nghía: 

- Cái này là cái gì nhỉ? Không biết bỏ vào hợp không? 

- Tôi cũng không rõ, thường tôi ăn không bỏ thêm gì vào. 

- Ồ. Em hay bỏ linh tinh thêm lắm. Cứ thấy cái gì là em bỏ thôi à. Để em gọi thêm quẩy nữa.  

Trộn đầu bát bún rồi hai người tập trung vào việc thưởng thức: 

- Thầy nghĩ sao về mấy vụ việc xảy ra gần đây của trường mình. Em thấy cứ như trường mình bị ám ấy. Thầy có tin vào ma quỷ không? 

- Ma quỷ tự do tâm con người mà ra. Còn chuyện này đã có công an vào cuộc rồi. Những người như chúng ta quản không nổi. 

- Nhưng em vẫn cứ tò mò tại sao hung thu lại làm vậy, không hiểu, đã g.i.ế.c người rồi còn tốn bao nhiêu thời gian để xử lý t.h.i t.h.ể nữa. 

- Chắc hắn có vấn đề về tâm lý chẳng hạn hoặc làm vậy giúp hắn thoả mãn khoái cảm. 

- Thầy biết không? Em đã phát hiện ra hung thủ đã từng giấu vật chứng gây án phía trên mấy miếng ốp trần của phòng vệ sinh 

Bình Nguyên Hơi nheo mắt: 

- Sao em lại biết? 

Cô kể tỉ mỉ lại mọi chuyện xảy ra vào sáng ngày hôm đó. Bình Nguyên chỉ thở dài: 

- Em liều lĩnh quá, chuyện này để cho phía công an giải quyết đi. Hung thủ vẫn còn ngoài kia, em làm vậy nếu gặp phải hắn thì hậu qủa không biết sẽ thế nào? 

Bà chủ quán ăn đổ dầu vào đầy chảo và phi hành tỏi thơi phức, bà cầm chiếc chảo hất đống rau trong chảo cho đều, ngọn lửa than trong trông bùng lên, Bình Nguyên vội  cúi người xuống lấy tay che chắn phái , hành động này khiến Thường Quân giật mình ngơ ngác: 

- Thầy bị làm sao vậy ạ? 

Bình Nguyên định thần lại, ấp úng: 

- Tôi vốn sợ lửa. 

- Vậy chắc trước kia thầy gặp nạn về lửa phải không ạ? Nên đến bây giờ mới ám ảnh. Người ta gọi là hội chứng gì nhỉ, hình như là PDST thì phải. 

- Trước nhà tôi có gặp hoả hoạn nên sợ đến bây giờ. 

- Hoá ra là vậy ạ. 

Lúc cô về phòng đã là mười giờ 30 phút, Ngọc Lan nhìn cô với con mắt đầy ngờ vực. 

- Dạo này thấy lạ lắm à nha. Có mối nào không chịu cho chị em biết với. Suốt ngày thấy lên thư viện. 

- Lên đó học cho tập trung thôi. 

- Lại lên học với anh nào thì mới vào được chứ? 

- Thôi, không có giải thích với cậu nữa tớ đi ngủ đây  

Thường Quân chùm kín chăn rồi lại lôi điện thoại ra lướt. Cô nghĩ về tất cả những sự kiện có thể liên kết được với nhau. Không hiểu nổi tên hung thủ này đứng đằng sau rốt cuộc là ai, mọi manh mối chỉ dẫn đến động cơ đã bị đứt đoạn. Và chắc chắn hắn phải có cả đồng bọn để thực hiện những vụ án mạng. Không bị tình nghi, luôn nằm trong danh sách vô can đủ để biết hắn thâm sâu đến nhường nào. Và còn một điều nữa những con người kia đã làm gì Khúc Tiểu Ly để cô phải tự tử và hận thù sâu đến như vậy. Nhưng rõ ràng cô đã tìm thấy một chút manh mối. Nếu như mọi thứ đúng như cô suy đoán thì hung thủ chính là hắn. Không chỉ một người mà còn có thêm đồng bọn cũng rất được việc nữa. 

Loading...