Án Mạng Ở Trường Học - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-04-18 03:59:22
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Video dài khoảng 2 phút. Chỉ quay lại cảnh Kiều Trang bị trói vào ghế trong một căn phòng tối duy nhất một chiếc đèn vàng mở ảo ở trên đầu, ngoài ra không nhìn được thêm gì trong căn phòng nữa. Hắn cũng thông báo rằng mỗi ngày sẽ gửi một đoạn video để thông báo về tình hình của nạn nhân. Ngoài ra cũng không có bất kì thông tin nào liên quan đến việc tống tiền. 

Vậy là hung thủ đã đi trước bọn họ một bước, thật không nghĩ hắn sẽ ra tay thế này. Nạn nhân sẽ được bảo toàn tính mạng từ giờ cho đến ngày 18 tháng 12. Có lẽ đây là cái kết bài rực rỡ mà hắn muốn, hoặc đây chính là người mà hắn hận nhất, muốn giày vò đến tận cuối cùng. 

Mười giờ trưa nay, bố của Kiều Trang, ông chủ tập đoàn Han Sun đã phát biểu trước báo chí. Khánh Linh không biết kiếm được cái link phát trực tiếp ở đâu vội mở ngay ra xem. Thường Quân cáu bẳn. 

- Xem một mình vui ha. 

- Thì đây. 

Một người đàn ông đạo maọ gần 60 tuổi bước lên bục phát biểu, giới báo chí ở dưới chụp ảnh chớp nháy liên tục. Ông chân thành mong muốn hung thủ thả con gái ông với bất kì giá nào. Đúng là con người toát ra mùi tiền.  

Bên phía cảnh sát đã bắt đầu vào cuộc, lọc tìm tất cả các khu vực có khả năng bắt nhốt nạn nhân. Nơi đăng video là trên một con phố, có lẽ hắn đã đăng lên bằng thiết bị di động nên không thể tìm được một vị trí cố định nào. Video đầu tiên cũng đã bị hắn tắt tiếng, không có bất kì một âm thanh nào xuất hiện trên video. Mỗi giờ trôi qua, nạn nhân càng gần với cái chết, áp lực dư luận càng cao. Nếu không thể giải cứu con tin, thì đúng là không khác gì một cú tát vào ngành cảnh sát, để cho bọn tội phạm dắt mũi. 

- Cậu nghĩ hắn ta sẽ làm gì con tin- Khánh Linh hỏi 

- Tôi biết rồi. – Thường Quân như vừa nghĩ ra được điều gì đó, cô vội đứng dậy- Đi thôi 

Tên bạn không hiểu gì lóc cóc chạy theo 

- Này đợi tôi với, có gì từ từ nói chứ. 

Cô nhanh chân rảo bước về phía kí túc xá, vội vã lượn một vòng rồi đảo mắt nhìn quanh 

- Hắn không có ở đây! 

Tròng đầu cô hàng tá các sự kiện tua đi tua lại như một bộ phim, hoá ra là vậy, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng giờ con tin đang ở đâu và hung thủ đang ngồi ở nơi nào đó mà cười nhạo họ. Với cả cũng cần phải có bằng chứng thì mới kết tội được tên hung thủ này. Khúc Tiểu Ly c.h.ế.t vì treo cổ trong phòng kí túc, vậy liệu hắn có cho Kiều Trang c.h.ế.t theo cách này không. Nếu không tìm ra con tin sớm, vậy khả năng tử vong là rất cao. 

Mạnh Thường Quân xem video phát lại của tên hung thủ, chợt thấy phía sau con tin có một đồ vật, cô vội cho dừng video và phóng to ra nhìn, chính là thứ đồ cô đã từng thấy. Như vậy khả năng rất cao con tin đang bị nhốt ở nơi đó. 

Cô vội ngồi bật dậy, nhảy tót xuống giường, lúc này đã là 5 giờ chiều, trời mùa đông tối sớm nên ngoài trời đã âm u mù mịt. Cô với cái điện thoại gọi cho tên bạn, không bắt máy. Liền chạy ngay sang phòng của hẳn gọi cửa 

- Khánh Linh, cậu có ở trong phòng không? 

Một cậu bạn chạy ra mở cửa 

- Cậu tìm Khánh Linh à, cậu ấy không có ở trong phòng. 

- Cậu có biết cậu ấy đi đâu không? 

- Không rõ nữa, đi từ sáng đến giờ chưa thấy về. 

- Cảm ơn cậu nhé. Nếu cậu ấy về bảo có Thường Quân tìm, check điện thoại ngay. 

Thường Quân rời đi vội vã, tên c.h.ế.t dẫm này lúc cần lại không thấy đâu. Cô vội lấy điện thoại nhắn tin cho hắn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./an-mang-o-truong-hoc/chuong-9.html.]

Nếu bây giờ đi một mình thì nguy hiểm quá, mà rủ thể Ngọc Lan thì lại. nguy hiểm cho bạn ấy, thế là cuối cùng cô cũng bắt xe bus ra bến xe một mình. Còn chuyến cuối cùng trong ngày, cô vội vàng leo lên xe. Tầm này trên xe khá đông, một phần cũng do là cuối tuần, Thường Quân tìm được một chỗ trống ở cuối xe. Nếu xe lăn bánh đúng giờ thì tầm 8h hơn cô sẽ đến được nơi đó. Cô mở balo kiểm tra lại một lần nữa các dụng cụ trong balo. Chợt nghĩ hay thôi mình không đi nữa, nhưng không hiểu sao đôi chân ghì chặt cô xuống sàn xe không cho cô đứng dậy. 

Sau 2 tiếng xe lăn bánh thì đến được điểm xuống, xa xa mới có một chiếc đèn đường, mà cũng chỉ có ở đường lớn, giờ cô phải cuốc bộ thêm một đoạn đường làng vắng vẻ nữa, xem ra khúc này không có cái đèn nào rồi. Cô mở balo lấy cây đèn pin, rọi một đường, ánh sáng lao nhanh rạch vào không khí một đường thẳng không thấy điểm cuối. Hy vọng vào đến làng sẽ có tiếng người. Cô mạnh dạn tiến lên phía trước, trong lòng không ngớt niệm nam mô, xung quanh chỉ có tiếng ếch nhái kêu ồm ộp, đến tiếng chó sủa cũng không thấy đâu. Cô tự trấn an mình, mấy phút thôi, mấy phút thôi mà mỗi phút trôi qua dài như cả thế kỉ. Mồ hồi đổ như tắm trên trán cô, thực sự cô là một đứa con gái gan dạ nhưng chưa bao giờ phải đối diện với tình huống như thế này. 

Bất chợt cô nhận ra từ lúc trên xe xuống đến giờ hình như vẫn luôn có ai đó đi theo mình, cô vẫn có thể nghe thấy được nhịp bước chân xa xa đâu đó không phải của mình. Nhưng nỗi sợ khiến cô không dám quay lại, chỉ biết trấn an bản thân chắc do mình thần hồn nát thần tính chứ làm gì có ai, mà có ai lại đi theo cô chứ. Nếu là hung thủ, cô giật mình không dám nghĩ đến, một tay vẫn cầm chắc con dao, một tay cầm chắc đèn pin. 

Xa xa cổng làng mơ hồ hiện ra, cô như vớt được chiếc phao cưú sinh, đôi bàn chân dường như có động cơ thúc đẩy cô đi nhanh hơn. Trong tầm mắt cô cũng đã xuất hiện những đốm sáng từ các ngôi nhà. Cô đi một mạch từ đầu làng đến gần cuối làng, ngôi nhà ấy đây rồi. Nhìn từ bên ngoài bên trong không một ánh sáng, cửa chốt cài then im thin thít. Cô vội đầy cánh cổng bằng gỗ mục nát, mọi thứ vẫn như vậy, sân đầy lá khô, gió thổi xào xạc. Hít một hơi thật sâu, cô lấy tất cả dũng khí của cả cuộc đời này để bước vào, nhón từng bước chân một. Phía trong ngồi nhà nhìn vào nếu không để ý tưởng chừng như không có ai ở, nhưng rõ ràng có ánh sang vàng le lói len qua các khe cửa. Như vậy con tin đang ở đây, còn hung thủ thì cô không dám chắc, có thể hắn đang ở đâu đó theo dõi cô và có thể xông ra bất cứ lúc nào. Lúc này cô chỉ còn cầu nguyện tên bạn Khánh Linh của cô có thể đọc tin nhắn và cùng cảnh sát nhanh nhanh đến đây ứng cứu. 

Những tía sáng phát ra từ căn phòng cạnh phòng khách, cửa không khoá, cô chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa là có thể vào được. Lúc này cô không biết là vui hay lo lắng, có tên hung thủ nào tốn bao nhiêu công sức đi g.i.ế.c người lại bắt cóc con tin mà không khoá cửa. Có khi nào đây là cái bẫy. Cho dù đây là cái bẫy thì không hiểu sao cô vẫn chấp nhận lao vào. Cửa vừa mở, đập vào mắt cô là Kiều Trang bị trói trên ghế, vừa nhìn thấy cô, cô ta mắt hấp háy, ú ớ không thôi. Không cần suy nghĩ, cô vội lại cởi trói cho con tín, nhưng trói còn chưa cởi được thì một người đàn ôn bước vào: 

- Quá khen cho một Mạnh Thường Quân gan dạ. 

- Cô giật mình ngẩng đầu.- Đúng là hắn, quả nhiên không sai 

- Đúng là anh rồi. Quả nhiên suy nghĩ của tôi không sai 

- Vậy sao? 

- Không chỉ có anh đâu mà đang còn một đồng phạm nữa, có lễ đồng phạm này đang ở trong trường học của chúng tôi cũng nên. 

- Khen cho cô quá thông minh, nhưng đôi khi không biết gì là cách để tránh xa những rắc rối. Tôi vốn không muốn g.i.ế.c cô, nhưng là do cô tự mò tới. Vậy thì tôi không thể để kế hoạch của tôi bị phá đám bởi một con chuột nhắt là cô được rồi. Tuy nhiên, tôi cũng hơi tò mò tại sao cô lại đoán được tôi sẽ nhốt con tin ở nơi này. 

- Vì anh để lộ một thứ. 

- Một thứ? 

- Đúng, là chiếc đồng hồ con gà đang trên bậu cửa sổ kìa, tôi đã thấy nó khi lần đầu bước vào đây, Khúc Huân ạ, à không, bây giờ phải gọi anh là Tiểu Hùng chứ, anh bảo về hiền lành của khu kí túc chúng tôi. 

- Ha, đúng là đã làm giả thì không bao giờ giống hàng thật nhỉ? Nhưng cô phát hiện ra tôi là hung thủ từ khi nào. 

- Sáng nay thôi, không chỉ anh, mà còn đồng phạm của anh nữa, tôi đã nhận ra rồi. Tôi nghĩ anh nên ra đầu thú, sẽ được pháp luật khoan hồng. Họ có sai cũng đã có pháp luật trừng trị. – Thường Quân không thể nghĩ cô có thể nói ra mấy điều sến súa đến thế, đến chính cô còn thấy rùng mình với điều mình nói. 

- Pháp luật, tin được không, pháp luật mà em gái tôi phải c.h.ế.t đau đớn còn lũ sâu bọ này vẫn hồn nhiên sống à. Pháp luật không làm được thì bọn tao sẽ làm, tao sẽ g.i.ế.c hết tất cả lũ khốn nạn bọn mày. Sau khi g.i.ế.c bọn mày tao sẽ ra đầu thú, tử hình cũng được, chung thân cũng chả sao nhưng tao không thể để cho lũ khốn nạn này sống yên ổn được. Mày hiểu chứ. 

Kiểu tội phạm bất chấp này đúng là Thường Quân không thể xử lý nổi, giờ chỉ còn cách câu giờ đợi cảnh sát và tên bạn kia đến thôi, phải kiếm chuyện gì nói với hắn mới được, không thì hắn cho chầu Diêm Vương mất. Ông bà tổ tiên của dòng họ Mạnh ơi, cứu con vơí. Biết thế con đã không đi một mình đến nơi này rồi. 

- Sao nào, còn điều gì trăn trối nữa không? 

- Như vậy anh đã thừa nhận anh cùng đồng bọn đã g.i.ế.c hại 3 sinh viên kia phải không? Tôi không nghĩ lòng thù hận lại lớn đến vậy. Nhưng trước khi chết, anh cũng nên để tôi được sáng tỏ mấy điều đã chứ, để có ra đi cũng không có gì nuối tiếc.  

- Được thôi, coi như cho cô 1 ân huệ. 

- Mẹ anh vốn là người làng này, đến tuổi lấy chồng cũng có nhiều mối đến hỏi nhưng mẹ anh đều không ưng, luôn tìm cách từ chối. Thế nhưng lúc đó tập đoàn Han Sun có một dự án xây dựng ở gần đây, con trai lớn của tập đoàn này khi đó là ông Hàn Mạnh Trương đến đây để quản lý, vô tình gặp mẹ ông. Mặc dù không có cưới xin chính thức nhưng hai người có qua lại với nhau sinh ra anh và Tiểu Ly. 

 

 

Loading...