An Nguyên Truyện - Chương 11: Gia Đình Thực Thụ
Cập nhật lúc: 2025-04-21 11:45:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian cứ đằng đẵng trôi đi, chẳng mấy chốc cũng đã ba năm, Vương An Nguyên đã được ba tuổi, đã đến lúc cô phải đi học trường mầm non.
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau hàng trăm vạn năm cô được tiếp xúc trực tiếp với nhiều người như vậy. Trước đây khi chu du khắp thiên hạ, cô chỉ dám nhìn con người từ bên trên cách bọn họ rất xa. Cô đã được biết về khái niệm đi học là gì, lắm lúc cô còn dừng lại để xem người ta học bài rồi cũng vô thức ở lại học với bọn họ buổi hôm ấy. Cho nên Vương An Nguyên có kiến thức về khá nhiều mặt, nhưng lại không tường tận và chuyên sâu. Cuối cùng hôm nay cô cũng được đi học một cách tử tế.
Vương An Nguyên được mẹ chở đến trường rồi dẫn thẳng vào lớp học. Giáo viên chủ nhiệm lớp cô năm nay là bác của cô.
Vừa vào đến cửa lớp, nỗi thất vọng đã tràn ngập khắp tâm trí. Vì ở đây không có bàn ghế, không có sách vở, không có bút viết, chỉ có một đám nhóc đang ngồi bệt dưới cái chiếu xốp có in hình Doraemon chơi đồ chơi. Cô ngẩng đầu lên hỏi mẹ, cái miệng mếu mếu: "Mẹ ơi, đây là lớp học ạ?"
"Đúng rồi, đây là lớp học đấy con." Cố Vũ Đình gật đầu. "Ở đây ngoan nha, chiều mẹ đến đón". Cố giao con gái cho chị dâu, còn bản thân về nhà chuẩn bị đồ đi chợ.
Vương An Nguyên đứng trước cửa lớp thở dài một hơi, đúng là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Cô bước vào lớp, tìm một chỗ không có ai rồi mới ngồi xuống. Vì là lớp 3 tuổi, các em vẫn còn quá nhỏ nên không có phần giới thiệu bản thân. Cô chủ nhiệm lớp 3 tuổi A, cô Cao Gia Hòa cũng là bác của Vương An Nguyên lấy ra rất nhiều đồ chơi cho bọn trẻ, còn bản thân thì ngồi ở giữa quan sát chúng.
Các bạn xúm vào chơi đồ chơi cùng nhau, chỉ có một mình Vương An Nguyên là đang ngồi một góc ghi ghi chép chép. Cao Gia Hòa thấy thế cũng tò mò, cô đi đến chỗ An Nguyên xem cháu gái đang làm gì thì thấy cô bé đang chép y thư.
"Cháu biết chữ từ bao giờ thế?"
"Cháu biết lâu rồi."
Đáp xong thì cô mới thấy chột dạ, cô khẽ quay đầu ra sau thì thấy bác đang nhìn mình.
"Giỏi, cả mấy chữ khó cũng biết viết luôn." Bác của cô tấm tắc khen, cô ấy cũng không ngờ một đứa trẻ ba tuổi lại có thể viết chữ một cách thành thạo như vậy. Quyển sách kia của ông nội cô bé, chắc là nó lấy sách của ông để nghịch ngợm đây.
"Sao không ra chơi với các bạn mà ngồi đây chép sách?"
"Con không thích."
Cao Gia Hòa nheo mắt nhìn cháu gái một lúc. Vài giây sau cô giành lấy sách vở và bút từ trong tay An Nguyên cất vào cặp sách sau đó lôi cô cháu gái ra ngồi trước màn hình ti vi.
"Tuổi nhỏ cứ việc chơi đã, học hành là chuyện của sau này."
Nói rồi cô gọi các bạn khác đến ngồi chung với Vương An Nguyên. Đến khi cả lớp đã ngồi thành hai hàng ngang ngay ngắn, cô lấy điều khiển mở ti vi, hỏi: "Mấy đứa thích xem hoạt hình gì?"
Cả lớp học có hơn hai mươi đứa trẻ con thì cũng hơn mười đứa nói "Doraemon ạ" nên Cao Gia Hòa đã mở Doraemon cho chúng xem. Nhưng trẻ con mà, xem được một lúc thì chán, chẳng lâu sau chúng lại đi ra chỗ khác chơi đồ chơi. Sau hơn một tiếng đồng hồ, chuyện cũ lặp lại, trước màn hình ti vi chỉ còn mỗi một mình Vương An Nguyên.
"Bây giờ phải làm sao cháu mới chịu ra kia chơi với các bạn?"
"Đợi bọn họ lớn thêm mười mấy tuổi nữa rồi cháu sẽ suy nghĩ." An Nguyên chu mỏ, đáp. Dù gì thì cô cũng hơi bị nhiều tuổi đấy, tuy không rõ là bao nhiêu nhưng nếu không tính thời gian cô bị mất ý thức và khi chưa có nhục thân thì cũng được hơn bốn nghìn năm chứ ít ỏi gì đâu, vốn là không hợp để chơi với trẻ con.
Cao Gia Hoà cũng chỉ biết bất lực với cháu gái, mới có 3 tuổi thôi mà nó chẳng khác gì một bà cụ non thế này, lớn thêm vài tuổi nữa không biết sẽ ra sao. Đến chiều, cô Vũ Đình đến đón con gái về nhà, lúc ấy bác gái cũng nói về chuyện của An Nguyên và nói em dâu về khuyên thử con bé.
Hôm sau, Cố Vũ Đình không cho An Nguyên đi học nữa mà để con gái ở nhà, còn cô sẽ dẫn nó đi chơi để làm quen với mọi người. Cả sáng hôm ấy, cô dẫn con gái đi chơi quanh xóm, nhà nào cũng ghé vào chơi một lúc.
Nhưng thật không may, biến cố đã xảy ra.
Nhà họ Mai là gia đình tạm gọi khá giả nhất ở trong thôn, người chồng tên là Mai Đình Phát, người vợ tên là Kim Liễu, có quan hệ họ hàng với bà nội An Nguyên. Vợ chồng họ có một cậu con trai hơn An Nguyên 3 tuổi tên là Mai Phát Lộc. Trước nhà có một cái ao khá to để thả cá. Trong lúc cô Vũ Đình đang nói chuyện với người vợ, cậu nhóc kia đã dẫn An Nguyên đi quanh khu vườn của nhà họ chơi. Trong lúc không may, cả hai đã sảy chân rơi xuống ao. Nhờ nghe thấy tiếng hét của cậu nhóc mà cô Vũ Đình và Kim Liễu đã kịp nhảy xuống cứu cả hai đứa nhóc.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng ai ngờ khi tỉnh lại An Nguyên lại bị mất trí nhớ. Cũng may mắn, cô bé chỉ là một đứa nhóc ba tuổi nên cũng không mấy đắn đo. Bác sĩ nói cô bé không bị làm sao, cũng không có để lại di chứng gì. Nên bây giờ chỉ cần nói lại cho con bé biết mọi người là ai thôi.
Nhưng bọn họ đâu có biết, Vương An Nguyên hiện tại chỉ là phân thân của Vương An Nguyên thực thụ.
Quay trở lại lúc hai đứa nhóc bị ngã xuống ao. Vương An Nguyên tuy đã sống rất nhiều năm, trong người mang một lượng sức mạnh khổng lồ nhưng cô lại không biết cách sử dụng chúng. Pháp thuật duy nhất cô biết chính là hóa thành một làn khói bay khắp nơi.
Khi đang mải vùng vẫy dưới nước, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một vòng xoáy kì lạ, cơ thể cô cũng bị phân ra làm hai. Một cơ thể với chân thân là con người chứa hai phần linh hồn dưới dạng đứa trẻ 3 tuổi, cơ thể còn lại là chân thân cỏ lam tứ diệp chứa tám phần nguyên linh dưới dạng thiếu nữ. Một trong hai đã bị xoáy nước đó cuốn đi, đó chính là Vương An Nguyên thực thụ, cơ thể chứa tám phần nguyên linh.
"Cô bồng tảo mộc phiêu lân thảo
Vô dữ quy căn tống vãn chu."
Dịch nghĩa:
"Cô bồng và rong rêu trôi nổi theo làn sóng,
Không biết đâu là nơi trở về, như con thuyền tiễn biệt chiều hôm."
(Trích: Ngụ Chí - Vương Duy)
Xoáy nước cứ xoay mãi xoay mãi chẳng chịu ngừng, đến lúc tỉnh lại, trước mắt An Nguyên là một khoảng không tối tăm, không có bất kỳ một tia sáng nào. Cô cảm thấy hai tay như bị một thứ gì đó như chiếc gông khoá lại, ở giữa có một dây xích. Rốt cuộc đây là đâu?
Chẳng để cô đợi lâu, vài phút sau chợt có một luồng sáng chiếu vào nơi tối tăm ấy. Đến lúc này An Nguyên mới nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng chật hẹp, đầy bụi bẩn và màng nhện, hai tay cô đang bị khóa lại bằng gông, trên người mặc một bộ quần áo màu nâu rách nát.
Còn luồng ánh sáng kia xuất hiện là do có một người đã mở cửa. Hắn ta có vẻ ngoài cao lớn, vạm vỡ, gương mặt bặm trợn. Hắn cầm theo một cây roi đi vào.
"Tỉnh rồi thì ra ngoài làm việc đi." Hắn dùng một tay chịt cổ áo rồi ném cô ra ngoài.
An Nguyên bị ngã xuống nền đất cứng, tay và chân đều đã xước hết. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy rất nhiều người bị còng tay giống mình, nam nữ đủ cả, ai nấy trông cũng gầy nhom, gương mặt xám xịt, đôi mắt thâm quầng, hai môi trắng bệch thiếu sức sống. Đang mải nhìn bọn họ thì chợt cô bị tên lúc nãy đạp một cái rõ đau. Tên đó quát: "Không đứng dậy làm việc mà còn nằm ở đây làm gì?"
Cô đau đớn đứng lên trừng mắt nhìn tên đó. Cách ăn mặc của bọn họ không hợp với thế kỉ XXI, quần áo và kiểu tóc này giống thời nhà Hạ, thời điểm mà cô mới lấy lại được ý thức sâu hàng vạn năm. Nhưng tại sao cô lại ở thời nhà Hạ cơ chứ? Tên kia thấy An Nguyên trừng mắt nhìn mình thì vô cùng tức giận. Hắn tiến đến định tát cô một cái nhưng cô đã đưa tay ra đỡ.
"Tiện nhân, ngươi muốn chống đối ta đúng không?"
Hắn lấy chiếc roi da dắt bên hông vụt liên tục vào người Vương An Nguyên. Cô chỉ né được vài cái đầu, còn lại đều không tránh được. Cây roi sắc lạnh trên tay tên to xác, vung lên thật cao rồi hạ xuống với tiếng "vút" quật thẳng vào người một cô gái bé nhỏ. Cảnh tượng này thật khiến người ta sôi máu.
Cô nằm dưới đất, hứng chịu cơn đau do chiếc roi mang lại. Bộ quần áo rách rưới, mỏng manh đã thấm màu m.á.u tươi. Nhưng cô lại chẳng khóc hay rên rỉ vì đau, cũng chẳng thèm xin tha tội.
Những người chung quanh chẳng thèm liếc cô lấy một cái, họ cũng chẳng thấy đồng cảm hay thương xót trước cảnh tượng trước mặt mà tiếp tục làm việc. Bởi chuyện này đối với họ chẳng phải là lần một lần hai, cô cũng chẳng phải người đầu tiên bị tên đó tra tấn.
Tên cường hào này tên chỉ có một chữ "Mạnh". Những người đang làm việc quần quật ở đây đa số đều là hắn và đồng bọn bắt hoặc mua về để lao động khổ sai. Mỗi ngày bọn họ đều phải thức dậy trước khi gà gáy để làm việc, khẩu phần cơm chỉ bằng một đứa trẻ con, quần áo vá chi chít, không chỗ nào là không thấy đường chỉ. Sinh ra là con người nhưng lại chẳng được sống cuộc sống của con người.
Vương An Nguyên vốn muốn biến thành một làn khói để bay đi, nhưng dù sao thì ở đây cũng toàn là người trần mắt thịt, nếu cô làm như vậy sẽ khiến bọn họ kinh hãi. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành ở lại chịu đau. Nhưng phản ứng của cô khiến tên Mạnh càng thêm tức giận, hắn càng ngày càng mạnh tay. Đến lúc tay đã mỏi nhừ thì hắn mới chịu dừng lại.
Bộ quần áo Vương An Nguyên mặc giờ đã rách lỗ chỗ và dính đầy máu, cả cơ thể không nơi đâu là không có vết thương. Mạnh ra lệnh cho đàn em quăng cô vào căn phòng lúc nãy rồi khóa kín cửa.
Căn phòng tối tăm không có lấy một tia sáng, Vương An Nguyên nằm bẹp dí ở giữa phòng. Giờ đây là cơ hội tốt nhất để cô có thể chạy thoát, nhưng cơ thể cô chợt cứng lại và không thể nhúc nhích.
Cô nhớ lại những năm tháng chu du khắp thiên hạ, đã có rất nhiều lần cô chứng kiến cảnh tượng những người làm thuê bị bá chủ áp bức, họ bị bỏ đói, bị đánh thừa sống thiếu c.h.ế.t cũng giống như cô hiện tại. Lúc đó cô luôn hỏi tại sao họ lại không vùng lên đấu tranh, vùng lên đánh lại bọn áp bức. Đến bây giờ cô mới hiểu, thì ra không phải bọn họ không muốn mà là rất muốn nhưng lại không làm được.
Kể ra, ông trời cũng thật biết trêu ngươi. Cô mất hàng trăm vạn năm hấp thụ linh khí trời đất mới có thể trở thành một nguyên linh hoàn chỉnh. Đúng lúc ấy thì lại mất ca ca rồi nhập ma, hoá điên không biết bao nhiêu năm mới có nhục thân và trở lại bình thường. Nhưng cũng vì thế mà đã vô tình tàn sát cả tộc cỏ tứ diệp. Sau đó lại sống cô đơn bay lượn khắp nơi thêm mấy nghìn năm.
Đến khi tưởng rằng bản thân đã có nơi nương tựa thì chẳng bao lâu sau lại bị đày đến chỗ này. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh một trận thừa sống thiếu chết. Cô không thể cứ mãi nằm lì ở đây mà hoài niệm, nhưng nếu cô đi rồi thì mấy người kia phải làm sao? Không lẽ cứ tiếp tục để bọn họ ở đây chịu khổ mà cô lại bỏ trốn một mình?
Nhưng bây giờ đến bản thân cô còn không bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ người khác. Vương An Nguyên nằm một lúc để lấy lại sức sau đó hóa thành làn khói xanh bay đi. Nếu đây đúng là thời nhà Hạ thì trên đời này vẫn còn rất nhiều cao nhân, cô sẽ bái họ làm sư. Đến khi có đủ bản lĩnh rồi thì cô sẽ quay lại để cứu những người đang phải chịu khổ ở đây.
Có thể trốn thoát nhưng cũng chẳng bay được bao xa. Cô chỉ gắng gượng được tầm chục phút rồi rơi xuống một vùng đất vắng.
Vương An Nguyên ngủ li bì suốt ba ngày mới tỉnh. Mở mắt ra thì cô mới biết mình đang nằm trong một hang động khá tối tăm và ẩm ướt. Vết thương trên người cũng đã thành sẹo và không còn cảm giác đau nữa. Bộ y phục nát trên người đã được thay bằng một bộ lành lặn hơn, vải còn rất mềm và thơm nữa.
Đang phân vân không biết người nào đã cứu mình thì từ ngoài cửa động có một người đi vào. Nói là người cũng không phải, hắn ta thực chất là một con khỉ trắng mình đầy lông lá tu luyện thành tinh. Trên người mặc một bộ quần áo màu xám giản dị.
Hắn ta ngồi trên chiếc ghế đá có miếng lót làm bằng da hổ dày dặn. Hắn ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt mang đầy vẻ phức tạp.
"Tỉnh rồi à?"
"Là huynh đã cứu tôi sao?" Cô gật đầu. "Cảm ơn huynh."
"Tại sao lại bị thương?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./an-nguyen-truyen/chuong-11-gia-dinh-thuc-thu.html.]
"Bị người ta đánh."
"Ai đánh?"
"Một gã to khoẻ, hình như là chủ của bọn buôn người."
"Người đánh nàng chỉ là một người bình thường?" Hắn khẽ cau mày, giọng điệu có phần kinh ngạc.
Cô gật đầu.
Nhìn qua thì cô chẳng khác người bình thường là bao. Nhưng khi chữa trị cho cô hắn đã phát hiện ra trong cơ thể cô nương trước mặt có một luồng sức mạnh vô cùng to lớn. Ban đầu hắn cũng khá bất ngờ vì những vết thương trên người cô chỉ do chiếc roi bình thường gây ra. Nhưng khi ấy hắn nghĩ rằng cô bị một vị cao nhân đánh cho đến nông nỗi này nhưng y lại nói đó chỉ là một người thường. Có khó tin quá không đây?
Hắn quay qua nhìn cô. Cô nương này tuổi tác chắc không quá hai mươi, bị đánh bầm dập như vậy, có lẽ nàng ta không biết bản thân có sức mạnh kinh người, cũng có khả năng là biết nhưng lại không có cách điều khiển nó.
"Nhà của nàng ở đâu?"
"Tôi..." Cô ấp úng, mặt cúi gằm xuống. "Tôi không có nhà."
"Vậy thân sinh của nàng?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, một tay chỉ lên trời còn một tay chỉ xuống đất. Thấy Viên Hồng nghệt mặt ra, cô mới giải thích: "Thật ra tôi được sinh ra từ một hòn đá."
Hắn ngây người nhìn cô nương trước mặt một hồi lâu, gương mặt nhem nhuốc của cô ấy thực sự đã khiến hắn mềm lòng, thực ra hắn cũng giống cô ấy. Bản thân là một con khỉ đá, nhờ hấp thụ linh khí thiên địa mà thành hình, hắn coi trời là cha, đất là mẹ, từ nhỏ đã sống đơn độc.
Khỉ trắng đứng lên, hắn đi đến chỗ An Nguyên rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Hắn đưa tay muốn chạm vào tóc cô nhưng rất nhanh đã rụt lại.
"Tiểu muội muội, muội có chấp nhận một người ca ca như ta không?"
Hắn biết cô rất cô đơn, hắn cũng vậy, hắn sống đơn độc ở đây đã ngàn năm. Ông trời đã tạo cơ hội cho hắn gặp cô, hắn nhất định sẽ trân trọng cơ hội này. Hơn nữa, khi vừa gặp cô nương này hắn đã có cảm tình, hắn muốn bản thân có cơ hội để được bảo vệ cô gái bé nhỏ ấy.
Vương An Nguyên chớp chớp mắt liên tục, cô nhìn hắn một lúc lâu chẳng nói lời nào. Mất vài phút sau cô mới gật đầu: "Dạ được."
Mới vài ngày trước thôi, cô còn nghĩ mình lại phải tiếp tục sống cuộc sống cô độc, nhưng thật không ngờ huynh ấy lại mở lời muốn cô làm muội muội của huynh ấy. Người thân duy nhất của cô từ trước đến giờ chỉ có Bàn Cổ, thân phận Vương An Nguyên cũng chỉ là cô mượn của người ta, nhà họ Vương cũng không phải gia đình thực sự của cô. Nhưng giờ đây đã có người mở lòng muốn cô trở thành gia đình của y. Từ giờ huynh ấy sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của cô, cũng sẽ trở thành gia đình thực thụ của cô. Từ nay cô không còn cô đơn nữa, cô đã có thêm một người ca ca, có nơi nương tựa, có nơi mà bản thân thuộc về.
Khỉ trắng thấy An Nguyên gật đầu thì vui lắm nhưng chỉ giây sau tâm trạng của hắn có vẻ trùng xuống ít nhiều. Khỉ trắng cầm tay cô, khẽ vân vê: "Ta xấu xí thế này, muội... muội không sợ ta sao?"
"Không có, ca ca đâu có xấu xí đâu." Cô nghiêng đầu cười hì hì. "Với muội, bây giờ ca ca là đẹp nhất trên đời."
Thấy cô gọi hai tiếng "ca ca", giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót, miệng xinh cười toe, trong lòng hắn như đang có một dòng nước ấm áp chảy qua. Nhưng hắn vẫn không thể hiện ra ngoài mà chỉ giấu trong lòng, bây giờ hắn đã ở một cương vị mới, có trách nhiệm mới, không thể để muội muội chứng kiến bộ dạng trẻ con của hắn. Hắn là ca ca, phải làm gương cho muội muội, phải là một chỗ dựa vững chắc để muội muội có thể yên tâm dựa vào.
Hắn xoa đầu cô: "Tên của ta là Viên Hồng, còn muội?"
"Vương An Nguyên." Cô hào hứng đáp.
"Sau này, ca ca sẽ không để muội bị người ta ức h.i.ế.p nữa." Nhìn thấy những vết thương trên người cô, hắn vừa xót xa vừa tức giận. "Muội kể ca ca nghe, cái tên đánh muội đó ở đâu, ta sẽ trả thù cho muội."
Cô lắc đầu: "Muội cũng không nhớ nữa, chỉ biết tên đó ở dưới chân núi. Ở đó còn rất nhiều người bị đánh giống muội, muội còn có thể trốn đi, bọn họ chỉ là người trần mắt thịt nên không trốn được."
Viên Hồng gõ nhẹ vào trán cô, trách: "Còn biết bản thân không giống người thường cơ đấy. Sao lúc đó muội không đánh trả?"
"Muội không biết đánh trả."
"Ta hiểu rồi. Bây giờ ta đưa muội đi trút giận."
Cô gật đầu, hào hứng: "Cứu mọi người nữa." Cô đứng lên đeo đôi giày mà Viên Hồng chuẩn bị cho rồi tiên phong đi trước. Nhưng đi được hai bước thì khựng lại.
Viên Hồng thấy vậy thì thắc mắc hỏi: "Sao thế?"
Cô quay lại, chớp chớp mắt liên tục với ca ca, cười gượng: "Muội không có ý gì đâu, nhưng bọn họ dù gì cũng chỉ là người phàm, giao diện này của ca ca có hơi..."
Viên Hồng hiểu ý, trong chớp mắt hắn đã biến thành một thanh niên khôi ngô, hỏi: "Như vậy được chưa?"
Cô gật đầu lia lịa rồi kéo tay hắn: "Ca ca, chúng ta phải nhanh lên."
Hai huynh muội bọn họ biến thành hai làn khói xuống núi tìm tên côn đồ kia. Khi đã tìm đến nơi, cả hai dùng chân đạp một cái làm chiếc cửa gỗ vỡ đôi rồi hiên ngang bước vào.
"Mạnh là tên nào?" Viên Hồng quát.
Thấy có người phá cửa, Mạnh và thuộc hạ chạy ra xem tình hình. Khi thấy con ả dám chống đối mình hôm trước, Mạnh đã biết mục đích của hai người này khi đến đây. Nhưng cô ta đã trốn khỏi đây bằng cách nào, đây vẫn là một câu hỏi lớn. Mà con nhóc này cũng gan thật, chỉ dẫn theo một tên đến đây để trả thù, cô ta khinh thường hắn đến thế cơ à?
Mạnh bước lên trước, quát: "Ông nội ngươi ở đây."
Viên Hồng cau mày: "Thì ra ngươi là người đã đánh muội muội ta."
Hắn nhìn chung quanh, ở đây có rất nhiều người, già, trẻ, nam, nữ đều đủ cả. Ai cũng đang phải làm việc quần quật, ai cũng phải đeo gông trên tay. Tên này đúng là không bằng cầm thú, yêu tinh như hắn còn đàng hoàng hơn tên đó nhiều.
Mạnh cười lớn, nói: "Ngươi hôm nay đến đây là muốn trả thù cho con tiện nhân này sao?"
Đồng bọn của hắn đứng sau tên nào tên nấy cười lớn tỏ ý mỉa mai. Còn Viên Hồng, hắn nghe thấy hai chữ "tiện nhân" thì siết chặt tay, trừng mắt nhìn tên Mạnh, nghiến răng kèn kẹt.
"Tên nhãi ranh như ngươi ở đây lên mặt với ai? Ta khuyên ngươi nên về nhà đắp chăn đi ngủ đi là vừa." Mạnh vỗ vai Viên Hồng, giọng điệu mang đầy ý mỉa mai.
Viên Hồng cười một cái, hắn nói với An Nguyên: "Muội muội nhìn ta rồi tự học theo nhé!"
Nói xong câu, hắn chịt tay Mạnh rồi vặn ngược ra sau, đồng thời dùng chân đạp lên đầu Mạnh rồi nhấn xuống đất. Giây sau nữa, hắn đạp Mạnh vào người đồng bọn.
Đồng bọn của Mạnh đỡ đại ca dậy rồi đồng loạt xông lên, tên cầm dao, tên cầm gậy, tất cả đều nhắm vào Viên Hồng. Lúc đó chỉ thấy Viên Hồng trừng mắt một cái, bọn chúng liền ngã la liệt xuống đất rồi hôn mê bất tỉnh.
Mạnh thấy thế thì định ba chân bốn cẳng chạy trốn nhưng rất nhanh đã bị Viên Hồng chặn lại. Hắn chịt cổ áo Mạnh rồi đưa đến trước mặt muội muội và những người bị Mạnh áp bức, quát lớn: "Quỳ xuống."
Mạnh không dám làm trái ý hắn nên lập tức quỳ xuống trước mặt mọi người.
"Dập đầu ba cái."
Viên Hồng nói gì, Mạnh làm theo y hệt. Vẻ ngoài cao lớn nhưng hóa ra cũng là một kẻ nhát chết. Trước giờ toàn là hắn ức h.i.ế.p người khác, bây giờ chính là lúc hắn phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình.
"Mở còng tay cho mọi người."
Mạnh lấy chùm chìa khóa bên hông mở còng tay cho từng người một. Bọn họ đã phải chịu bao nhiêu vất vả, chịu tủi chịu nhục ở đây, chịu làm trâu làm ngựa, chịu làm kiếp nô lệ. Cuối cùng hôm nay bọn họ cũng được giải thoát, được tự do.
Tất cả những người sau khi được thả đều quỳ xuống dập đầu trước hai huynh muội Viên Hồng. Hai người họ như thánh nhân đã giải thoát cho họ, mở ra một con đường mới, mở ra một cuộc sống tự do. Cả đời này họ sẽ nhớ mãi không quên.
Vương An Nguyên định đỡ họ đứng dậy thì bị Viên Hồng cản lại. Đây là tấm lòng của bọn họ, cũng là cách duy nhất để họ bày tỏ sự biết ơn của mình, nếu từ chối thì họ sẽ cảm thấy bản thân đã mắc nợ hai huynh muội. Viên Hồng hắn không phải anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng. Tất cả những gì hắn làm nãy giờ vì mục đích riêng để trả thù cho muội muội hắn, âu cũng chỉ là tiện tay.
Còn về tên Mạnh, nhân lúc Viên Hồng không để ý hắn đã trốn vào phòng định bụng lấy toàn bộ tài sản của mình rồi chạy trốn. Nhưng khi vào phòng lấy tiền và vàng bạc, hắn chỉ nhìn thấy một túi tiền nhỏ ở trên bàn. Hắn lục sục khắp phòng nhưng cũng không tìm được thêm một đồng nào khác.
Thật ra trước đó, trong lúc Viên Hồng đang xử lý bọn người xấu, An Nguyên đã biến thành một làn khói đi khắp các phòng tìm tiền. Vì cô biết bọn người này chắc chắn sẽ rất giàu thông qua việc bóc lột sức lao động của những người ngoài kia. Cô muốn đòi lại toàn bộ công sức của bọn họ từ tay bọn người xấu.
Sau đó, cô chia đều tiền bạc cho mỗi người, cũng không quên để lại cho Mạnh và bọn côn đồ một phần, dù gì thì bọn họ cũng cần tiền để sống tiếp.
Sau khi mọi người đã đi khỏi, cô mới lấy ra một túi tiền khoe Viên Hồng. Ca ca của cô có công cứu mấy người bọn họ, tất nhiên cũng có phần chứ. Viên Hồng gõ nhẹ vào mũi cô, sau đó hai người họ cùng khóa thành hai làn khói trở về Mai sơn. Sau này hai người họ sẽ là gia đình của nhau, trở thành điểm tựa vững chắc của nhau.