An Nguyên Truyện - Chương 6: Tao Thích Mày

Cập nhật lúc: 2025-04-16 12:35:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu trời âm u, khung cảnh tịch mịch, khí lạnh bao trùm một phần lớn không gian. Trên sân, có một cô gái với hoa điền xanh lấp lánh ở trên trán ngẩng mặt lên quan sát bầu trời, đằng sau là hàng chục những làn khói đủ màu sắc lơ lửng giữa không khí.

 

Cô gái đó cầm chiếc quạt ngọc trong tay rồi ném nó thẳng lên trời. Quạt ngọc dừng lại ở một khoảng cách mặt đất mười mét, chỗ ấy xuất hiện một vết nứt như thể có một chiếc lồng kính đang bao bọc không gian ở đây. Vài giây sau, chiếc lồng kính ấy nứt dần rồi tan biến hoàn toàn trong không khí.

 

Bầu trời xám xịt, mịt mù lúc nãy biến mất, thay vào đó không gian đã trở lên thoáng đãng hơn. Ánh trăng sáng lan tỏa dần dần trong không gian, chiếu rọi cả vùng đất vốn tăm tối và đầy sương mù, giờ đây nó như được hồi sinh. Tứ Lạc vung tay, miếng đất khô cằn bỗng nhiên đ.â.m chồi nảy lộc, những cây con bắt đầu nhú lên. 

 

Không hiểu sao nhưng nét mặt cô hiện thoáng qua vài phần sửng sốt, nhưng cũng có chút hạnh phúc. Cô lấy lại tinh thần, quay lại nói với các âm linh: "Bây giờ tôi sẽ mở một cánh cổng không gian thông nơi này với âm giới. Mọi người có thể siêu thoát được rồi." 

 

Nói rồi cô liền nhắm mắt niệm chú, tức thì cách chỗ bọn họ đứng không xa xuất hiện một cánh cổng không gian có hình hài như một cơn lốc xoáy ngang, khi đi qua cánh cổng đó sẽ đến Địa phủ. Các linh hồn đi qua nó sẽ nhìn thấy cánh cổng của Âm giới, chỉ cần hoàn thành mọi thủ tục là có thể chuyển kiếp sống khác. 

 

Các linh hồn định dập đầu cảm ơn Tứ Lạc nhưng cô không cho, cô chắp tay theo kiểu của Đạo gia, khẽ khom lưng: "Bảo trọng."

 

Các linh hồn từ nhỏ đến lớn đều cúi đầu rồi lần lượt đi qua cánh cổng đó, chỉ chừa lại duy nhất thần thổ mẫu vẫn còn ở lại đây. Sau khi cánh cổng dị biến không gian đóng lại, cô quay sang nói với thổ mẫu thần: "Còn thần vị của cô..." Cô ậm ừ một lúc sau đó lấy ra một chiếc vòng tay bạc có hoạ tiết cỏ tứ diệp lam đưa cho cô ấy, nói. "Ba ngày nữa, đợi tôi ba ngày nữa tôi sẽ đến đây giúp cô." 

 

Thổ mẫu thần gật đầu, cúi người cảm ơn cô: "Đa tạ Tứ Lạc Thần."

 

Cô gật đầu rồi ngước mặt lên nhìn trời, lẩm bẩm: "Tứ Lạc Thần, vì danh dự của tôi, danh dự của cô và danh dự của chúng ta, ba ngày nữa hãy đến giúp cô ấy."

 

Sau đó, Diệp Linh đã gọi cảnh sát đến bắt người đàn bà kia đi đồng thời đưa ba đứa trẻ về nhà. Những đứa trẻ trước đó bị bắt cũng đã được thông báo đến người thân để người thân an táng đàng hoàng. Cũng may là Cao Bích vẫn để lại tro cốt của bọn trẻ theo từng hộp riêng và có dán tên họ, ngày sinh ngày mất đầy đủ.

 

Sau chuyện này, Vương An Nguyên và Diệp Phong dần trở lên thân thiết hơn. Hai đứa nhóc ăn chung, ngủ chung, đi học chung, An Nguyên còn bắt Phong đi tập võ với mình. Vương Uyển Như trong thời gian đầu không còn kiếm chuyện với em nữa, nhưng sau khi lên cấp hai, độ tuổi con gái bắt đầu dậy thì, cô bé có tình cảm với Diệp Phong. Nhưng cậu bé lại suốt ngày lẽo đẽo theo An Nguyên, hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng khiến Uyển Như ghen tức. Cô nhóc lại bắt đầu những chuỗi ngày chọc tức An Nguyên và chia rẽ tình bạn của hai đứa trẻ ấy, chỉ tiếc là kế hoạch của cô nhóc lần nào cũng thất bại.

 

Kỳ lạ là, sau khi tỉnh lại hai đứa nhóc vẫn nhớ ra cái chị gái kỳ lạ, người đã giúp đỡ mình nhưng có suy nghĩ nát óc vẫn không thể nhớ được khuôn mặt của cô ấy thế nào, chỉ nhớ rằng cô ấy bảo hai đứa có thể gọi mình là Tứ Lạc. Mỗi khi cố gắng hồi tưởng lại, thứ duy nhất hai đứa có thể nhớ được là thứ ánh sáng màu xanh phát ra từ hoa điền trên trán của cô ấy, còn lại thì chẳng nhớ được điều gì.

 

Dần dà, Diệp Phong càng ngày càng dày mặt, sơ hở ra là kéo chị Diệp Linh sang nhà Vương An Nguyên ăn chực. Mà Vương An Nguyên thì cũng chẳng kém cạnh, lúc thì sang nhà Diệp Phong ăn nhờ, hôm lại lấy trộm hết đồ ăn trong tủ lạnh nhà cậu mang về nhà, rồi lâu lâu còn mượn áo của Diệp Phong mặc và tất nhiên là chẳng mấy khi nó trả lại cho cậu.

 

Hai đứa trẻ cứ đồng hành cùng nhau như thế suốt mười năm.

 

                                --------

 

- Mười năm sau -

 

Sau khi hoàn thành kì thi cao khảo, nhóm bạn gồm mười người của Diệp Phong và An Nguyên hẹn nhau ra biển đốt lửa trại, coi như là bữa tiệc tạm chia tay trước khi cả bọn đi học đại học.  

 

Đã đến nửa đêm, màn đêm đen được tô điểm bằng những ngôi sao lắp lánh. Vương An Nguyên trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được, cô ngồi bên cạnh cửa lều Diệp Phong, làn gió biển thổi qua làm tóc cô bay nhẹ. Nhưng chỉ vài giây sau, gió thổi lớn hơn làm mái tóc cô bay tán loạn, trông rất hài hước.

 

An Nguyên ôm đầu, cằn nhằn: "Cơn gió c.h.ế.t tiệt."

 

Cô mở khóa cửa lều của Diệp Phong, nhìn thấy cậu đang ngủ say, hàng mi dài khẽ rung, cô chỉ muốn đ.ấ.m cậu ta một cái cho bõ ghét. 

 

"Nhỏ kia." Đột nhiên Diệp Phong bật dậy gọi cô khiến cô giật mình một phen. 

 

"Gì?"

 

"Nửa đêm nửa hôm, mày định sàm sỡ tao đúng không?" Diệp Phong ôm lấy người mình, bày ra vẻ mặt như đang sợ hãi. Thật ra cậu cũng không ngủ được, ban nãy thấy Vương An Nguyên tiến đến gần cậu mới giả vờ nhắm mắt để xem cô ấy muốn làm gì.

 

Cô nghiến răng nghiến lợi rồi đưa chân ra đạp cho cậu ta một phát. Diệp Phong kêu "á" một cái rõ to, An Nguyên thấy thế thì vội vàng bịt miệng cậu ta lại. Mọi người còn đang ngủ ở các lều chung quanh, cậu ta làm ồn như vậy chắc chắn sẽ đánh thức bọn họ.

 

"Bị thần kinh à?" Cô bỏ tay xuống, cắn môi trợn mắt dọa người trước mặt. "Còn gào lên nữa là tao đ.ấ.m cho đấy."

 

Diệp Phong nhìn cô chằm chằm, đột nhiên miệng cậu ta méo xệch đi, hai mắt ngấn lệ, nước mắt cứ theo đó mà tuôn ra xối xả. An Nguyên thấy thế thì sốt sắng hỏi, tay quơ đi quơ lại: "Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?"

 

Trong thâm tâm cô có cảm giác chua xót đến kì lạ. Cô không biết bản thân nên làm gì, cũng không biết bản thân nên nói gì. Quen nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Phong khóc. An Nguyên không biết làm gì cho phải liền ngồi xích lại gần rồi nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Phong an ủi, vì không biết nói gì nên cứ lắp bắp mãi.

 

"Đừng...đừng đừng, đừng khóc nữa. Mày...mày...mày nín đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./an-nguyen-truyen/chuong-6-tao-thich-may.html.]

 

Diệp Phong kéo cô lại rồi ôm chặt vào lòng, cả người không ngừng run rẩy. "Hứa với tao, sau này không được bỏ tao lại một mình."

 

Vương An Nguyên siết nhẹ vạt áo cậu, một lúc sau mới gật đầu: "Ừ. Tao hứa với mày."

 

Cô được trời ban đặc ân, được một người kì lạ ban cơ hội trở về quá khứ bái một vị tiên trưởng là Ngọc Đỉnh chân nhân làm sư phụ, cô tu luyện trên núi ba năm và chinh chiến hơn mười năm ở nhân gian. Diệp Phong cũng vậy, nhưng hai người họ lại trở về hai thời điểm khác nhau. Thay vì đưa cả thân xác và linh hồn về quá khứ như Vương An Nguyên thì cậu ta lại xuyên vào tiền kiếp của mình, là Ma vương thời cổ đại.

 

Vương An Nguyên sau mười ba năm ở quá khứ tu luyện và trở thành tiên nhân, biết sử dụng phép thuật và có tuổi thọ lớn gấp hàng trăm hàng ngàn lần người bình thường. Diệp Phong cũng vậy. Nhưng Vương An Nguyên lại vì nghĩa lớn mà hi sinh thân mình, bỏ cậu mà đi trước khiến cậu rất đau lòng.

 

Khóc xong một trận, Diệp Phong hình như thấy xấu hổ nên vội lau nước mắt rồi cúi gằm mặt xuống. An Nguyên thấy vậy thì vội làm mặt hề để chọc cho cậu bạn thân của mình vui. Diệp Phong nhìn mặt cô cười ha hả, cô ấy luôn biết cách để làm người khác vui vẻ.

 

"Thôi, đi ngủ đây." Vương An Nguyên đứng lên, vẫy tay tạm biệt Diệp Phong rồi về lều của mình. Nhưng Diệp Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay giữ cô lại. 

 

Cô nhướn mày, khẽ nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt như đang muốn hỏi cậu "đang muốn làm trò gì, muốn ăn đ.ấ.m không". Diệp Phong nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Ngủ ngon."

 

Nói xong thì cậu lập tức buông tay, nhoẻn miệng cười sượng. An Nguyên gật đầu: "Ờ. Ngủ ngon."

 

Nhưng vừa đi được vài bước thì đột nhiên Diệp Phong lại gọi tên cô: "Vương An Nguyên."

 

Cô khựng lại, quay đầu về phía cậu, trên mặt hiện rõ ba chữ "phiền phức quá", cô nheo mắt hỏi: "Chuyện gì nữa?"

 

"Tao chưa buồn ngủ, nói chuyện với tao đi." Cậu đứng lên, chưa đợi Vương An Nguyên đồng ý cậu đã kéo cô tiến gần về phía bờ biển. Cả hai cùng ngồi xuống ngắm mặt biển tĩnh lặng, không có lấy một con sóng. Nhưng không hiểu lý do vì sao, vừa rồi rõ ràng An Nguyên còn tỉnh như sáo nhưng vừa đặt m.ô.n.g xuống hai mắt cô đã nhíu lại, cảm giác buồn ngủ ập đến làm cô cứ gật gà gật gù. 

 

Diệp Phong là người rủ cô nói chuyện với cậu, nhưng cả hai cứ ngồi trên cát một lúc lâu mà chẳng nói câu nào. An Nguyên dụi mắt, người nghiêng bên này ngả bên nọ, cô cằn nhằn: "Sao bảo nói chuyện cơ mà, chuyện gì, nói đi."

 

"Thật ra cũng chẳng có chuyện gì." Diệp Phong đáp, hai mắt nhìn về phía xa xăm.

 

Thấy Vương An Nguyên cứ gật gà gật gù mãi, đầu sắp cắm xuống đất đến nơi, cậu liền kéo cô về phía mình, để đầu cô tựa lên vai cậu, tay vòng ra ôm lấy cả người cô. Vương An Nguyên đột ngột bị cậu kéo vào liền ngồi thẳng dậy, đang định hỏi cậu vừa làm gì thì lại bị cậu ta kéo đầu tựa vào vai mình như lúc nãy. Tay Diệp Phong vòng qua vỗ vỗ bắp tay cô, ngữ điệu như đang ra lệnh: "Ngồi im xem nào, mày mà còn vật vờ nữa thế nào cũng úp mặt xuống đất cho mà xem."

 

An Nguyên mím môi, hai má phồng phồng, cô quyết định làm theo lời Diệp Phong, đằng nào có chỗ dựa thì vẫn hay hơn nhiều. 

 

"Mày biết lý do vì sao lúc mới gặp tao luôn không để ý đến mày không?" Cậu vừa nói, bàn tay vừa vỗ nhẹ vào người Vương An Nguyên giống như mẹ ru con. Hai mắt cô đã không thể mở ra được nữa nhưng vẫn nghe rõ ràng từng chữ trong câu hỏi của Diệp Phong.

 

"Diệp Linh bảo mày ngại tiếp xúc với người lạ còn gì." Cô đáp.

 

Cậu lắc đầu: "Không phải."

 

Nghe thấy câu trả lời của cậu, An Nguyên ngẩng đầu lên, tuy hai mắt vẫn nhắm tịt nhưng cái tính hóng hớt thì có c.h.ế.t cũng chẳng thể bỏ được. Diệp Phong cúi đầu xuống nhìn cô, bây giờ khoảng cách giữa hai gương mặt khá gần nhau. 

 

"Bởi vì tao không biết phải nói gì, mỗi lần mày nói chuyện với tao khiến tao rất lúng túng. Bởi vì tao thấy mày rất dễ thương, trong đầu tao lúc đó luôn có một câu hỏi, tại sao bạn ấy lại dễ thương như thế. Ngày nào cậu bé Diệp Phong cũng đứng ở cửa để đợi mày, đến lúc mày sang nhà tao rồi thì lại tỏ ra như không quan tâm. Sau đó mày hỏi tao thấy mày phiền phải không, rõ ràng tao cảm thấy mày không phiền một chút nào nhưng mà tao như bị ma nhập, tự nhiên lại gật đầu."

 

Sau này khi cô bé Vương An Nguyên không sang nhà chơi nữa, ngày nào Diệp Phong cũng đứng ở cổng để nhìn sang nhà cô, mục đích là để tìm kiếm hình bóng của Vương An Nguyên. Chỉ cần nhìn thấy cô là cậu bé Diệp Phong có thể vui vẻ cả ngày. Vào năm học mới, cuối cùng cậu bé Diệp Phong một lần nữa được tiếp xúc với Vương An Nguyên, hai đứa còn được ngồi cùng bàn. Nhưng mà bạn ấy vẫn còn giận cậu bé lắm, bạn ấy chẳng thèm nói chuyện với cậu. Cũng may là từ lần cùng nhau đi cứu Vương Uyển Như, bạn ấy đã nói chuyện với cậu rồi, cậu vui lắm, vui lắm luôn.

 

Vương An Nguyên không biết còn nghe hay đã ngủ, mà Diệp Phong thì cứ kể hoài kể mãi, kể rất nhiều những chuyện trong quá khứ của hai đứa. Không chỉ là người bạn tồn tại trong suốt thời thanh xuân, mà họ còn là chỗ dựa tinh thần vững chãi của đối phương. Chơi thân đã mười năm, hai người họ có gì cũng kể cho nhau nghe, giữa cả hai chẳng tồn tại thứ gọi là "bí mật". Nhưng Diệp Phong vẫn còn một bí mật, một bí mật mà bao nhiêu năm nay cậu ấy vẫn không dám nói với cô.

 

"Vương An Nguyên, tao thích mày, thích mày từ khi bọn mình còn nhỏ, thích từ lúc mày nói "chào bạn, tớ là Vương An Nguyên, rất vui được làm quen với bạn"."

 

Cậu hướng mắt ra biển, không nói gì một lúc lâu. Biết người trong lòng đã ngủ say, cậu tựa đầu vào tóc cô, nở một nụ cười chua chát. Sau đó khoảng năm phút, cậu mới bế xốc Vương An Nguyên lên rồi đưa về lều ngủ của cô. Trước khi rời đi còn không quên nhắn lại một câu: "Ngủ ngon."

 

Đến khi Diệp Phong đã đi rồi, Vương An Nguyên vốn tưởng đã ngủ say bỗng nhiên mở cả hai mắt, cô rơi vào trạng thái trầm tư khá lâu. Thật ra, cô đã nghe hết những gì Diệp Phong nói lúc nãy, nghe không sót một chữ nào, trong lúc ấy cô còn nghĩ cậu ta đã đến cái tuổi mà lúc nào cũng hồi tưởng về quá khứ rồi xuýt xoa. Nhưng đến khi cậu ấy nói "Vương An Nguyên, tao thích mày", cô còn tưởng bản thân buồn ngủ quá nên nghe nhầm hay là gió biển làm méo tiếng Diệp Phong.

 

Đối với An Nguyên, Diệp Phong chiếm một vị trí nhất định không một ai có thể thay thế được trong trái tim của cô. Nhưng từ trước đến nay cô luôn đơn thuần nghĩ hai người họ chỉ là bạn, một đôi bạn thân có thể chơi với nhau đến hết đời này. Nhưng mà câu nói hôm nay của Diệp Phong khiến cô phải bận tâm suy nghĩ khá nhiều. Có phải vì quá thân, cô lúc nào cũng có cậu ấy bên cạnh nên từ lâu đã quên mất việc sau này một trong hai cũng phải tiến đến mối quan hệ yêu đương với một ai đó. 

 

Cô nhắm mắt lại, đưa hai tay lên n.g.ự.c mình cảm nhận nhịp đập của trái tim. Cô sẽ tức giận nếu cậu ấy bị ai đó nói xấu, sẽ phát điên nếu cậu ấy bị bắt nạt, sẽ vui khi cậu ấy vui, sẽ cảm thấy chạnh lòng khi nhìn thấy cậu ấy khóc. Nếu cô từ chối tình cảm của Diệp Phong, liệu cậu ấy có đau lòng không? Cô không muốn Diệp Phong buồn, nhưng thích một người, yêu một người là cảm giác như thế nào, cô không hề hay biết nên không thể đáp lại tình cảm của cậu.

 

Suy nghĩ vẩn vơ rất lâu, cuối cùng cô đã thiếp đi lúc nào không hay. Mặc kệ chuyện ấy đi, chuyện của sau này thì để sau này tính. Tóm lại bây giờ, hai đứa vẫn là bạn tốt của nhau, dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô vẫn sẽ giữ vững tình bạn này, không để nó sứt mẻ dù chỉ là một li.

Loading...