Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 202: Ý nghĩ nguy hiểm của Nhị Đản (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-10 12:04:34
Lượt xem: 220
"Ừ, Miêu Hoa, đúng là em nên học tập anh, phải mạnh dạn lên. Nếu bố dượng lại đánh em, sau này nhớ bỏ chạy đấy!" Nhị Đản ra vẻ người lớn nói.
Nhìn bộ dạng này của cậu bé, Thẩm Nghiên chỉ muốn bật cười.
Rõ ràng vừa trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng mấy đứa trẻ này lại xem như một trò chơi mạo hiểm, chẳng hề sợ hãi, ngược lại trong mắt còn ánh lên vẻ hào hứng muốn thử.
Một đám trẻ ríu rít kể lại chuyện vừa xảy ra. Thẩm Nghiên nhân cơ hội này dạy cho bọn trẻ, nếu bị kẻ buôn người bắt cóc thì phải làm sao.
Mấy đứa trẻ nghe đến mắt chữ A mồm chữ O, hóa ra còn có cách này.
Nhị Đản cũng là lần đầu tiên nghe cô nói vậy, lúc này hưng phấn nắm chặt tay.
Cậu bé ước gì mình bị bọn buôn người bắt cóc một lần để thực hành thử xem sao.
Thẩm Nghiên luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu nhóc này ngay lập tức, bèn cốc đầu cậu một cái:
"Nhị Đản, xóa ngay cái suy nghĩ nguy hiểm đó trong đầu đi!"
"Ơ..." Nhị Đản bĩu môi, vẻ mặt thất vọng.
Cậu chỉ nghĩ vậy thôi mà... Bây giờ Nhị Đản rất muốn làm anh hùng...
Sau khi về nhà, mấy đứa trẻ ríu rít kể lại chuyện xảy ra ở trên trấn cho cả làng nghe.
Nghe xong, người lớn trong làng đều sợ hết hồn.
Rồi họ chống nạnh chửi ầm lên, nào là lũ buôn người c.h.ế.t tiệt, không được c.h.ế.t tử tế…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-202-y-nghi-nguy-hiem-cua-nhi-dan-2.html.]
Nhưng ngay sau đó, lũ trẻ nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. Người nhà bắt đầu cấm chúng ra ngoài.
Cứ hễ trẻ con khóc lóc đòi ra ngoài là người lớn lại dọa bị bọn buôn người bắt cóc. Thế là dịp Tết này, lũ trẻ bị nhốt chặt trong đội sản xuất, không dám ra ngoài.
Thậm chí, có người trong đội đi thăm họ hàng, người trong đội cũng phải hỏi han cặn kẽ đến tận tổ tông mười tám đời nhà người ta mới dám cho vào. Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp các đội sản xuất lân cận.
Mọi người đều vô cùng cẩn thận khi đưa con cái ra ngoài trong dịp Tết, sợ con mình bị bọn buôn người bắt cóc.
Mùng hai Tết, Thẩm Nghiên cùng mẹ Thẩm về nhà ngoại. Bác Cả sau mấy tháng tĩnh dưỡng, chân đã gần như khỏi hẳn, chỉ là không đi bộ đường dài được, cũng không làm được việc nặng. Xưởng gỗ bên này cũng đã được xây dựng xong.
Trước đó, nhờ có đơn đặt hàng, lãnh đạo cấp trên thấy đội sản xuất biết điều như vậy, dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối.
Tốc độ xây dựng xưởng gỗ cũng nhanh hơn dự kiến.
Nhờ Thẩm Nghiên đã mở được kênh bán hàng ở Quảng Châu, việc kinh doanh của xưởng rất thuận lợi. Hiện tại, xưởng cũng đang không ngừng đổi mới, sản xuất thêm nhiều mặt hàng nhỏ và bán ra khắp nơi.
Vì vậy, đội sản xuất Thượng Lương đã có nhiều thay đổi. Không nói đâu xa, chỉ riêng hai bác của cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Bọn trẻ trong nhà giờ cũng có chút tiền, năm nay chia được kha khá thịt, nhìn đứa nào đứa nấy cũng tươi tắn, khỏe mạnh hơn trước.
Trước Tết, anh họ cả còn gửi rất nhiều đồ đến cho nhà cô. Lần này bọn họ về quê, cả nhà được người nhà họ Lương chào đón nồng nhiệt.
Mợ cả Triệu Ngọc Phân quý Thẩm Nghiên như vàng. Ban đầu bà cứ tưởng chỉ là làm ăn nhỏ lẻ thôi, nào ngờ lại làm lớn đến vậy.
Giờ bác cả Lương đã trở thành người phụ trách xưởng gỗ, kiếm được nhiều công điểm nhất, nhưng công việc lại nhẹ nhàng hơn trước.
Tất nhiên, bác Cả Lương là người không chịu ngồi yên, lúc rảnh rỗi lại ra xưởng làm việc cùng mọi người.
Điều kiện gia đình giờ cũng khá giả hơn. Đại đội trưởng khen ngợi tinh thần cầu tiến của gia đình cậu, đồng thời giao cho họ những chức vụ quan trọng. Mấy anh họ lanh lợi hơn thì ra ngoài tìm kiếm đơn đặt hàng, giờ đơn đặt hàng đã kín lịch đến tận sau Tết.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Khi Thẩm Nghiên đến, bác cả Lương nhất quyết dẫn cô đi tham quan xưởng gỗ một vòng.