Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 208: Tảng đá vọng thê (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-13 08:30:27
Lượt xem: 267
Thật ra, đây giống như một giao dịch ngầm.
Nhưng trên đảo, vật tư khan hiếm, ngư dân cũng chỉ biết dựa vào số cá này để kiếm sống, nên lãnh đạo cấp trên đều mắt nhắm mắt mở. Dù sao cũng không ai quản, đây lại là tình huống đôi bên cùng có lợi, người nhà được ăn hải sản tươi sống, ngư dân cũng kiếm được chút tiền, cớ sao lại không làm?
Diệu Diệu Thần Kỳ
Buổi sáng, bến tàu rất nhộn nhịp, không chỉ có người lên đảo, còn có ngư dân đến đây mua bán. Các chị dâu trong khu tập thể sau khi đi chợ mua thức ăn xong, thường ra đây xem hải sản.
Rồi mọi người nhìn thấy một người không ngờ tới, đó là Lục Tuân.
Nhưng đã có người biết vợ của Lục Tuân sắp đến, nên anh mới dậy sớm ra đây chờ.
Rất nhiều chị dâu đến chào hỏi Lục Tuân. Vợ của đoàn trưởng Vương đoàn ba là Trần Ngọc Châu là người đầu tiên nhìn thấy anh. Nhìn anh cứ như "tảng đá vọng thê", chị ta thấy chua xót trong lòng, không nhịn được hỏi:
"Đoàn trưởng Lục, anh đang đợi vợ à?"
"Vâng ạ, chị dâu."
"Tốt quá. Nghe nói nhà em dâu ở quê miền Bắc, chắc là đến đây vất vả lắm?"
"Vâng, hơi vất vả một chút, phải chuyển xe nhiều lần." Lục Tuân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc. Trần Ngọc Châu hình như đã quen rồi, cũng không để ý.
Chị ta vẫn đứng đó nói chuyện với Lục Tuân, nhân lúc hai nhà là hàng xóm, chị ta nhiệt tình nói với anh: "Đợi em dâu đến, nhất định phải bảo em ấy đến nhà chị chơi nhé, dù sao cũng là hàng xóm."
"Vâng, em sẽ nói với em ấy." Lúc này, Lục Tuân chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện khác.
Hai người nói chuyện vài câu, rồi Trần Ngọc Châu hậm hực bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-208-tang-da-vong-the-2.html.]
Nhưng khi về đến khu tập thể, chị ta liền kể với các chị dâu khác về sự thay đổi của Lục Tuân.
"Nghe nói vợ của đoàn trưởng Lục béo lắm, ban đầu anh ta cưới cô ấy là vì cô ấy m.ô.n.g to đấy. Không ngờ anh ta lại thích kiểu này!"
"Ôi chao, ai nói không phải chứ? Nếu biết trước anh ta thích người béo, tôi đã giới thiệu cho anh ta rồi."
Trong khu tập thể, rất nhiều người để ý đến thân phận và năng lực của Lục Tuân. Tất nhiên, có một người ông là tư lệnh, điều kiện gia đình anh khỏi phải nói. Hơn nữa, nghe nói bố anh là liệt sĩ, nên con đường thăng tiến của anh thuận lợi như vậy chắc chắn là nhờ sự nâng đỡ của gia đình.
Rất nhiều người muốn bám lấy Lục Tuân để mưu cầu chức vụ cho người nhà.
Nhưng không ngờ anh lại thích kiểu người này.
Nhưng Trần Ngọc Châu biết nhiều chuyện hơn, vì hai nhà ở gần nhau, chị ta cũng từng nghe nói chuyện vợ của Lục Tuân đến bệnh viện chăm sóc anh.
Trước đây, chị ta còn định giới thiệu em gái cho Lục Tuân, nhưng không ngờ anh đi làm nhiệm vụ về đã có vợ sắp cưới rồi.
Vương Đan Cúc, vợ của tiểu đoàn trưởng từng ở chung bệnh viện với Lục Tuân lên tiếng giải thích: "Mọi người ơi, người ta đã kết hôn rồi, bớt nói mấy lời đó lại đi. Lỡ em ấy đến đây nghe được thì buồn. Hơn nữa, lúc trước tôi chăm sóc chồng tôi ở bệnh viện cũng từng tiếp xúc với vợ của đoàn trưởng Lục, cô ấy rất tốt, biết quan tâm, chăm sóc chồng, cũng không béo như mọi người nói đâu!"
Ở đâu có phụ nữ, ở đó có chuyện phiếm. Mọi người nghe một câu ở đây, một câu ở kia, rồi thêm mắm thêm muối, tự tưởng tượng, cuối cùng lại thành một câu chuyện hoàn toàn khác.
Ở khu tập thể, Thẩm Nghiên bị đồn thổi đến mức thần thánh, nào là cô ấy rất biết cách quyến rũ đàn ông, khiến đoàn trưởng Lục mê mệt…
Nói chung là đủ loại lời đồn. Vương Đan Cúc cảm thấy mấy người phụ nữ này chỉ là ghen tị, dù sao thì Lục Tuân cũng là miếng bánh ngon trên đảo, ai mà chẳng muốn kết hôn với anh?
Nhưng anh lại khó với tới, bọn họ hết cách.